11
Trong chăn, tôi toe toét không kiềm .
Vừa nghĩ đến Tần Sơ thì có tiếng gõ cửa.
Anh ta mặc bộ đồ ngủ hình cún con — đúng là bộ đôi lúc trước tôi mua theo set đồ đôi.
Tôi cảnh giác chỉ hé hé cửa một chút, ai ngờ ta mặt dày chen thẳng vào.
“Tìm tôi gì?” — tôi lạnh mặt hỏi.
Tần Sơ chìa điện thoại cho tôi xem bình luận của cư dân mạng:
“Em là người chiều fan đúng không?”
“Vậy xem fan đang gì? Toàn là đòi hai đứa mình kết hôn ngay tại chỗ đấy!”
Tôi cạn lời.
Nói thật thì… đọc mấy bình luận đó, tôi cũng hơi hơi hối hận vì năm xưa đã chia tay.
Biết trước cư dân mạng bây giờ thoáng như này, ai mà cần cố gắng tự vươn lên gì? Ai mà còn tự ti nữa?
Nhưng sĩ diện là trên hết, tôi vẫn bày ra vẻ mặt cự tuyệt:
“Anh Tần à, tỉnh lại đi. Mình chia tay rồi mà.”
“Còn nữa! Ngoài kia là cả đống camera, nửa đêm không ngủ ở phòng mình, mò sang phòng tôi, lỡ bị thấy thì người ta lại nổ bình luận mất!”
Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy ta ra ngoài, Tần Sơ lại nhanh như chớp nhảy lên giường tôi.
!?
“Tần Sơ!”
Anh không những không xuống, mà còn vỗ vỗ bên cạnh:
“Khi nãy tôi tới thì camera bị hết pin, chẳng ai thấy đâu.”
“Bây giờ chắc tổ đạo diễn sửa xong rồi.”
Tôi: …
Tần Sơ chớp mắt tôi, đầy ẩn ý.
Tôi nghiến răng — nhịn!
Giờ đã gần 1 giờ sáng.
Nếu Tần Sơ còn mặc đồ ngủ mà đi ra ngoài, không biết sáng mai sẽ có bao nhiêu tiêu đề
“Tần Sơ vỡ hình tượng lạnh lùng”.
Nhưng không cam tâm, tôi đạp ta một phát rớt khỏi giường:
“Ra sofa mà ngủ!”
Tần Sơ không phản đối, thậm chí còn hí hửng răm rắp nghe theo.
Tôi định lướt điện thoại chút rồi ngủ, ta lại ngăn lại:
“Em mất ngủ sẵn rồi, còn nghịch điện thoại nữa thì mai sao dậy sớm ?”
“Để ru em ngủ.”
Tôi hừ một tiếng, xoay người tỏ ý không hài lòng.
Hai phút sau, giọng trầm thấp của Tần Sơ vang lên bên tai:
“Có một ngày, gấu con đang giặt đồ, mà có một chỗ giặt mãi cũng không sạch, mẹ gấu với gấu con: con phải chà kỹ vào. Gấu con mắt đỏ hoe : con chà rồi mà, con chà rồi mà…”
…
12
Sáng hôm sau, tôi bị cuộc gọi của quản lý đánh thức:
“Linh Thính! Tôi bảo đi tham gia show, không phải đi… ngủ với đàn ông á á á á á!!!”
Tôi mở to mắt, ngay lập tức thấy ánh mắt trong veo vô tội của Tần Sơ.
Quản lý tuy rất mừng vì tôi nổi vì thị phi, vẫn lo tôi bị phản đòn bởi anti-fan.
Sau khi căn dặn kỹ càng về mức độ “vừa đủ”, chị ta mới bực bội cúp máy.
Tôi tức lắm, bèn trèo lên người Tần Sơ, bóp cổ ta:
“Tần Sơ! Tôi bóp chết ! Anh lừa tôi!!!”
“Không phải tối qua ngủ ở sofa à? Sao còn dám trèo lên giường em hả?”
“Tối qua gì? Không phải camera hết pin à? Anh đúng là đáng chết!”
Tôi bóp cổ ta lắc lắc vài cái, cuối cùng Tần Sơ chịu hết nổi, nắm ngược lại tay tôi.
Giọng ta còn khàn khàn vì mới ngủ dậy:
“Anh không lừa em, người quay phim thật sự bảo thế mà… chắc là còn cái camera nào khác nữa?”
Tôi sốt ruột: “Thế thì —”
Khoan đã.
Có gì đó… không đúng.
Ánh mắt Tần Sơ kỳ lạ quá.
Anh ta… bốc cháy rồi à?
Tôi theo ánh mắt ta, vừa cúi đầu xuống…
Tôi lập tức bật dậy khỏi giường như bị điện giật:
“Chuyện này để sau em tính sổ! Mau cút về phòng ngay!”
Tần Sơ đành phải vào nhà vệ sinh xối nước lạnh.
Còn tôi thì muốn khóc không ra nước mắt.
Thanh danh trong sáng của tôi…
Hủy trong tay Tần Sơ rồi.
Bạn thấy sao?