#9
Hình Dao Dao bị gọi đi báo cáo kiểm tra sau khi phẫu thuật, tôi ngồi một mình ở trong văn phòng suy nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Đúng , là tôi cứu hắn.
Tôi thở dài một hơi, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Mẹ của Tần Hạo bước vào, trên mặt hiện rõ vẻ nhợt nhạt vẫn mỉm .
Bà ấy thật sự là một người rất dịu dàng. Lúc trước mỗi khi tôi phạm lỗi, đều sẽ chạy tới nhà của Tần Hạo, mà dì Tần cũng không có ghét tôi, còn một bàn đồ ăn lớn toàn những món mà tôi thích, sau đó… còn gọi điện cho mẹ tôi, bảo đảm mẹ tôi hết giận mới đưa tôi trở về.
“Dì à, con…” Tôi bà ấy, yếu ớt .
“Tiêu Nguyệt, thả lỏng đi, con đã cứu Tần Hạo thoát khỏi nguy hiểm, không cần tạo thêm áp lực cho mình.”
“Tiêu Nguyệt, dì đã chứng kiến cả quá trình trưởng thành của con, nếu đoạn cảm nảy khiến cho con cảm thấy áp lực, con…”
Tôi lắc đầu, phủ nhận chuyện này: “Dì à, con học y cũng không phải vì Tần Hạo. Những việc con , đều là trách nhiệm của con.”
Dì Tần còn muốn thêm gì nữa, lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Hình Dao Dao ló đầu vào, hai chúng tôi: “À thì… Tần Hạo tỉnh rồi, cậu nên đến phòng kiểm tra đi Tiêu Nguyệt.”
Tôi đi đến phòng bệnh của Tần Hạo, không biết là cố ý hay vô , cách một lớp kính, tôi thấy Tần Hạo nằm trên giường bệnh, mắt hướng về phía cửa sổ.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Tần Hạo quay đầu thấy tôi, mỉm : “Anh không sao.”
“Anh đương nhiên không sao, người có sao là em đây nè.” Tôi tức giận Tần Hạo, hắn lại dửng dưng vờ như không có việc gì.
“Có cảm thấy đau ở vết mổ không? Có dấu hiệu buồn nôn hay muốn nôn ra ngoài không? Hô hấp có bình thường không? Trên người có còn thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Bao nhiêu câu hỏi liên tục tôi ném ra.
Tần Hạo nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng: “Không đau. Không có. Bình thường. Chỉ là… Quả thật có chỗ không thoải mái.”
Còn gì tuyệt vời bằng!
Tôi vội vàng tiến lên: “Chỗ nào không thoải mái?”
“Chỗ này.”
Tần Hạo dùng một tay ôm lấy tôi, chỉ chỉ vào má, mỉm như một con công đang sải cánh.
Haiz, cẩu nam nhân, vết thương vừa có chuyển biến tốt thì lại bắt đầu tác oai tác quái rồi.
Tôi mặt không cảm cầm lấy bản ghi chép ở trên giường lên xem, khéo léo thoát khỏi vòng tay hắn.
“Tiêu Nguyệt.”, hắn lại gọi tôi, do dự một hồi mới mở miệng, “Chúng ta…”
Tôi cắt ngang lời hắn: “Nếu muốn tới chuyện chia tay, dì đã đến với em rồi, là một người trưởng thành, em hiểu rất rõ bản thân đang gì. Cho nên đáp án của em là, không.”
“Tần Hạo, em đã nghĩ mình ích kỷ, lại càng ích kỷ hơn. Anh thậm chí còn không suy nghĩ đến cảm của em dù chỉ một chút, cứ như mà đẩy em rời khỏi cuộc sống của sao?”
Nói xong, tôi cảm giác bản thân lại sắp khóc rồi.
Tần Hạo tựa vào gối, nghe những lời của tôi, thở dài: “Anh biết em sẽ không bỏ cuộc. Nhưng mà vẫn muốn cho em biết, vết thương trên người , là có liên quan đến vụ án đó…”
Tôi cắt ngang lời hắn: “Vụ án những mất tích ở các tỉnh sao?”
Tần Hạo sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới tôi lại biết chuyện này, gật đầu: “Phải, nhóm buôn người kia còn có đồng phạm, hơn nữa bọn chúng còn trang bị súng, bởi vì bọn không phát hiện lỗ hỏng tin tức nào cho nên mới để bọn họ tham dự lễ trao giải…”
“Tuy rằng đội trưởng Trương với rằng chuyện này đã giải quyết xong, về sau vẫn có thể phát sinh ra loại chuyện này nữa. Tiêu Nguyệt, không muốn em mỗi ngày đều lo lắng cho .”
“Tần Hạo, có biết không, kể từ lúc quyết vào học viện cảnh sát, em cũng quyết định muốn học y.”
Tôi nghiêm túc Tần Hạo, chậm rãi từng chữ một: “Sau này, cứu vớt thế giới, em cứu vớt .”
Bạn thấy sao?