Trời Sẽ Luôn Nắng [...] – Chương 9

Mẹ Bùi chằm chằm vào ta, trong mắt bà ánh lên những giọt lệ.  

 

"Bùi Ngôn, con có thể không quan tâm đến việc người đàn bà đó tổn thương mẹ, cố chấp ở bên ta."  

 

"Nhưng sao con dám đối xử tệ bạc với Thanh Dạng, sao con dám để ta tổn thương Tiểu Trí, con còn là đàn ông không?"  

 

Ngay lập tức, nước mắt Bùi Ngôn rơi xuống, quỳ gối trước mặt mẹ mình, giọng nghẹn ngào không thốt nên lời.  

 

"Mẹ, con xin lỗi, con biết mình sai rồi..."  

 

Mẹ Bùi nhắm mắt lại, ngay lập tức như bị rút hết sức lực.  

 

Dáng người bà khẽ lảo đảo, từng lời bà ra như sấm giữa trời quang.  

 

"Từ hôm nay, con không còn là con của mẹ nữa, mẹ sẽ đăng báo cắt đứt quan hệ với con."  

 

"Mẹ sẽ nhận Thanh Dạng con nuôi, từ nay mọi thứ của mẹ sẽ để lại cho con bé và Tiểu Trí."  

 

Bố mẹ tôi vốn dĩ đang tỏ ra không thiện cảm, định chuyện với mẹ Bùi.  

 

Nhưng lúc này họ đều kinh ngạc đến mức không nên lời.  

 

Tôi quay mặt đi, nước mắt không kìm mà trào ra.  

 

Là một người mẹ, tôi hiểu quá rõ bà ấy lúc này thất vọng và đau lòng đến nhường nào.  

 

Hạ Đề trợn to mắt, giọng cao vút lên.  

 

"Dựa vào cái gì? Bùi Ngôn là con trai bà, sao bà có thể để toàn bộ tài sản cho người đàn bà không liên quan đó, bà xứng mẹ sao!"  

 

Không có ai đáp lại ta.  

 

Cảnh sát đúng lúc xuất hiện, đưa ta đi.  

 

Cô ta gào thét gọi tên Bùi Ngôn.  

 

Nhưng ta không hề lay chút nào.  

 

Chỉ có đôi vai run rẩy, cúi đầu sát đất.  

 

Anh ta dập đầu ba lần trước mẹ mình.

 

16

 

Khi Tiểu Trí tỉnh dậy, tôi đang lật xem cuốn album ảnh.  

 

Giọng thằng bé còn hơi khàn, ngữ điệu lại đầy tự hào.  

 

"Mẹ ơi, con đã bảo vệ ký ức của gia đình mình đấy!"  

 

Tôi cố kìm nén cảm dâng trào nơi sống mũi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thằng bé.  

 

"Tiểu Trí của mẹ giỏi nhất!"  

 

Thằng bé nắm lấy tay tôi, đôi mắt sáng ngời tôi chăm .  

 

"Mẹ ơi, dì Hạ rằng con khiến mẹ và ba ly hôn là không muốn mẹ mẹ của con nữa, dì ấy sai rồi."  

 

Tôi gật đầu theo lời thằng bé:  

 

"Đúng , dì ấy sai rồi, Tiểu Trí sao có thể không cần mẹ chứ?"  

 

Tiểu Trí: "Cô giáo dạy chúng con rằng mẹ rất vất vả mới sinh ra chúng con, con cái không thể trở thành lưỡi d.a.o nhọn đ.â.m vào mẹ."  

 

"Con nghe thấy mẹ gọi điện cho dì Kỳ Kỳ, mẹ và ba rõ ràng sống với nhau rất đau khổ, vì con mà không thể ly hôn, con cảm thấy điều này không đúng. Bố mẹ của cùng bàn con, Nguyệt Nguyệt, cũng đã ly hôn, mẹ ấy rằng kết hôn là vì hạnh phúc, ly hôn cũng ."  

 

"Mẹ ơi, nếu ly hôn khiến mẹ hạnh phúc, con sẽ ủng hộ mẹ."  

 

Tôi nghẹn ngào không thể thành lời.  

 

Tiểu Trí thông minh, hiểu chuyện sớm, bởi thằng bé càng khiến người khác đau lòng hơn.  

 

Vốn dĩ tôi có thể vì Tiểu Trí mà tiếp tục giả câm giả điếc, duy trì cuộc hôn nhân đau khổ này.  

 

Nhưng con trai tôi, thằng bé mong tôi hạnh phúc.  

 

Tiểu Trí rút khăn giấy ra lau nước mắt cho tôi.  

 

"Mẹ đừng khóc, Tiểu Trí mãi mãi mẹ."  

 

Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ của thằng bé.  

 

"Mẹ cũng mãi mãi con."  

 

"......"  

 

Bùi Ngôn đứng dựa ngoài phòng bệnh, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Tiểu Trí.  

 

Anh ta không thể kìm nén nữa, che miệng bật khóc thành tiếng.  

 

Đến lúc này, ta cuối cùng cũng hiểu mình đã đánh mất điều gì.  

 

Nhưng cờ đã hạ, ta thua cả ván cờ.  

 

Cuối cùng, chẳng còn lại gì.

 

17

Sau khi Tiểu Trí xuất viện, chúng tôi chuyển đến ở cùng với mẹ của Bùi Ngôn.  

 

Bà và mẹ tôi trở thành những người thân thiết.  

 

Mỗi lần mẹ Bùi đi công tác, mẹ tôi cũng theo bà đi du lịch, khiến ba tôi lúc nào cũng ngấm ngầm ghen tị.  

 

May mà Giang Kỳ đã nhờ ông bố đam mê câu cá của tới chơi với ba tôi, khiến ông bây giờ cũng bắt đầu ra ngoài từ sáng sớm đến tối mịt mới về.  

 

Dì Chu cũng đến ở cùng để chăm sóc Tiểu Trí.  

 

Cảnh tượng tôi thấy khi đi về là như thế này.  

 

Tiểu Trí lao vào lòng tôi, ghé sát tai tôi thì thầm mách lẻo.  

 

"Mẹ ơi, hôm nay bà nấu cơm, con lén nếm thử một miếng, dở tệ luôn!"  

 

Trên gương mặt của mẹ Bùi thoáng qua một nét không tự nhiên, cố tỏ vẻ nghiêm túc.  

 

"Tiểu Bùi Hằng Trí, con gì thế hả!"  

 

Tiểu Trí lập tức tươi rói: "Bà ơi, con đang khen bà nấu ăn ngon mà."  

 

Mẹ tôi bật : "Miệng lưỡi ngọt ngào."  

 

Ba tôi cuối cùng cũng trở về với cái thùng câu cá của mình.  

 

Tiểu Trí chạy tới hỏi: "Ông ngoại hôm nay câu cá lớn không ạ?"  

 

Ông cụ gãi mũi, không gì.  

 

Tiểu Trí tròn mắt , rồi đưa tay mở cái thùng ra xem.  

 

"Chà, nhỏ xíu thế này!"  

 

Tất cả mọi người không nhịn mà bật thành tiếng.  

 

Giang Kỳ khoác vai tôi, cùng ba tôi vui.  

 

Tôi khẽ .  

 

Người thân và bè đều ở bên cạnh.  

 

Khoảnh khắc này, hạnh phúc bỗng trở nên rõ ràng trong mắt tôi.  

 

(Hết)  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...