Trời Sẽ Luôn Nắng [...] – Chương 3

"Ly hôn rồi thì về nhà ở, phòng con lúc nào cũng dọn dẹp sẵn."  

 

Bố tôi trước đây kiên quyết phản đối việc tôi kết hôn với Bùi Ngôn.  

 

Ông còn tuyên bố cuộc hôn nhân này không kéo dài ba năm.  

 

Mặc dù tôi đã vỡ "tiên đoán" của ông, vẫn cảm thấy chút thất bại.  

 

"Con vừa mới ly hôn mà bố mẹ đã biết rồi, tin tức thật là nhanh nhạy ?"  

 

Ông hừ một tiếng: "Chị Chu là do bố giới thiệu tới chăm sóc các con, bố có thể không biết sao?"  

 

Thôi , tôi cũng quên mất chuyện này rồi.  

 

Tôi hậm hực gọi lại cho công ty chuyển nhà đổi hướng đi.  

 

Chắc chắn bố tôi sẽ cằn nhằn tôi lâu lắm đây.  

 

Khi dỡ hành lý xuống chuẩn bị vào nhà,  

 

Cánh cửa đột nhiên mở ra, "bùm" một tiếng, mẹ tôi và thân Giang Kỳ mỗi người một bên b.ắ.n pháo hoa giấy.  

 

Những sợi dây màu sắc rơi xuống vai và tóc tôi.  

 

Tôi ngơ ngác vào phòng khách, nơi treo một tấm băng rôn lớn.  

 

[Chúc mừng Hứa Thanh Dạng vượt qua kiếp nạn thành công, từ nay về sau, trời sẽ luôn nắng ấm!]

 

Khoảnh khắc này, tất cả những uất ức mà tôi đã nuốt vào lòng suốt bao đêm ngày đơn độc, cuối cùng cũng có chỗ để vơi đi.  

 

Rõ ràng là muốn , khi mở miệng lại không kìm nghẹn ngào.  

 

"Sao mọi người lại thế này?"  

 

Mẹ tôi mắt đỏ hoe, kéo tôi vào lòng.  

 

"Cục cưng, chào mừng con về nhà."  

 

Bố tôi ngồi trên sofa, hai cha con nhau một cái.  

 

Mọi thứ đều không cần ra nữa.  

 

Khi kiểm tra hành lý với nhân viên chuyển nhà, ấy tươi.  

 

"Làm nghề chuyển nhà bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy người ta ly hôn mà ăn mừng lớn như ."  

 

"Nhà đối xử với thật tốt, thật có phúc!"  

 

Tôi tự hào mỉm .  

 

"Đúng , họ đã cho tôi sự tự tin để bất cứ điều gì."  

 

Tôi lớn lên trong thương và hạnh phúc trọn vẹn.  

 

Vừa có cha mẹ khiến người ta ghen tị, vừa có nghĩa sâu đậm.  

 

Có lẽ điều duy nhất khiến tôi khổ sở chính là .  

 

Dường như không còn gì để phàn nàn nữa.  

 

5

 

Nằm trên chiếc giường vừa quen thuộc vừa xa lạ, đã lâu lắm rồi tôi mới mơ về quá khứ.  

 

Năm 18 tuổi, Giang Kỳ bị gãy chân, khi tôi đến thăm ấy, tôi gặp Bùi Ngôn trong phòng bệnh riêng.  

 

Anh ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, phủ lên gương mặt gầy gò của một tầng ánh sáng.  

 

Khung cảnh ấy đẹp như một bức tranh minh họa.  

 

Lúc tôi bấm máy chụp, vừa lúc quay đầu lại.  

 

Khoảnh khắc bức ảnh chụp, tim tôi đập loạn nhịp.  

 

Thật là hời hợt, tôi là người thích ngoại hình, vừa gặp đã ngay từ ánh đầu tiên.  

 

Giang Kỳ quen biết rộng rãi, tôi cứ bám theo ấy nhờ điều tra về Bùi Ngôn.  

 

Thế là tôi biết một câu chuyện lằng nhằng khó dứt.  

 

Khi con tim mới biết , tôi tức giận vì gặp phải người không tốt.  

 

Lại xót xa trước sâu đậm của .  

 

Nhưng tôi không nghĩ rằng tất cả đều là kết quả do chính tự nguyện.  

 

Thậm chí khi ấy trở lại lần nữa, dù Bùi Ngôn có giận dữ, có đau lòng đến thế nào,  

 

Cuối cùng vẫn thỏa hiệp trong những giọt nước mắt của ấy.  

 

Yêu thầm là một điều cay đắng, khó thành lời.  

 

Nhưng lại không kìm mà chìm đắm, càng sa vào càng sâu.  

 

Tôi đã ở bên qua những giai đoạn khó khăn nhất.  

 

Giống như bộ phim truyền hình có cái kết viên mãn.  

 

Bùi Ngôn buông bỏ quá khứ và nghiêm túc tỏ với tôi.  

 

Bạn bè trêu chọc:  

 

"Giống không, giống một vị hoàng tử mình đầy thương tích cuối cùng vượt qua muôn vàn gian khó để gặp nàng công chúa lương thiện không?"  

 

Rất lâu sau tôi mới hiểu ra.  

 

Yêu một người, sẽ vì người đó mà đánh lừa bản thân.  

 

Bùi Ngôn thích tôi vì bản thân tôi là một người rất tốt.  

 

đứng yên một chỗ, ánh nắng của tôi vẫn chiếu rọi lên người .  

 

Còn ấy, dù Hạ Đề có là người sai trái.  

 

Cô ta giống như một đóa hồng nở rộ đầy gai sắc nhọn.  

 

Tiến đến gần sẽ bị gai đ.â.m đầy thương tích, lại khiến mê mẩn.  

 

Nhưng tôi đã nhận ra điều này quá muộn rồi.  

 

6

 

"Chưa muộn đâu, Hứa Thanh Dạng, không ngủ nữa, chúng ta phải ra sân bay rồi!"  

 

Giang Kỳ đầy năng lượng nhảy xuống giường, "soạt" một tiếng kéo rèm ra.  

 

Ánh nắng lập tức tràn ngập cả căn phòng.  

 

Cô ấy đứng ngược sáng kéo tôi dậy.  

 

"Đi nào, đi Malaysia lặn biển, nhất định phải chụp cho cậu một bộ ảnh sau ly hôn thật đẹp!"  

 

Tôi từ trong trạng thái ngẩn ngơ tỉnh lại, bất giác thành tiếng.  

 

Tôi và Giang Kỳ từ thời đại học đã cùng mở một studio nhiếp ảnh, kinh doanh rất phát đạt.  

 

Trước đây tôi luôn là người ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của người khác.  

 

Giờ cũng đến lúc lại chính mình rồi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...