Trẻ con không phải là không hiểu gì.
Ngược lại, cảm nhận của chúng mới là nhạy bén nhất.
Tiểu Trí đã nhận ra sự khác biệt của Bùi Ngôn đối với Hạ Đề.
Cũng nhận ra sự đau khổ của tôi trong cuộc hôn nhân này.
Đúng , tôi không còn Bùi Ngôn nữa.
Từ lâu đã không còn nữa rồi.
3
Ngày hôm sau, khi tôi đưa thỏa thuận ly hôn cho Bùi Ngôn, tôi rõ ràng thấy sự sững sờ và không tin nổi trên gương mặt ta.
"Chỉ vì chuyện này mà em muốn ly hôn với sao?"
Tôi bình tĩnh .
"Chuyện nào cơ?"
"Là vì đón Hạ Đề ra khỏi tù, cho ấy căn hộ đứng tên , còn giúp ấy tìm việc ?"
"Hay là vì đã nhiều lần đưa Hạ Đề đi gặp Tiểu Trí?"
"Hay thậm chí là việc thản nhiên đưa ấy về nhà của chúng ta?"
Mỗi câu tôi , sắc mặt của ta lại trắng bệch thêm một phần.
Nét hoảng loạn trong đáy mắt không thể giấu nổi.
Anh đứng lên, theo phản xạ muốn nắm lấy tay tôi, tôi tránh đi.
Hành này dường như đã châm ngòi cho cơn giận của .
"Em đã điều tra ?"
Tôi không còn che giấu sự chán ghét đối với nữa.
Lạnh lùng quát lên.
"Nếu không gì sai, có sợ bị điều tra không!"
"Bùi Ngôn, sao lại dám đưa ta đến gặp Tiểu Trí, sao dám đưa ta về nhà của chúng ta?"
"Người không phụ lòng là ai hả!"
Lông mi khẽ rung lên, cúi đầu không dám thẳng vào mắt tôi.
Đôi tay đặt bên người siết chặt lại, gân xanh nổi rõ.
Rõ ràng, đã nhớ ra rồi.
Chính Hạ Đề đã đẩy mẹ xuống lầu trong lúc cãi vã, ta bị tống vào tù vì điều đó.
Sự dây dưa giữa họ đã hoàn toàn kết thúc từ khoảnh khắc đó.
Lập trường giờ đã rõ ràng, có thể là kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng hành của Bùi Ngôn bây giờ liệu có xứng đáng với người mẹ đã nuôi nấng ta không?
Có xứng đáng với đứa con luôn coi là tấm gương sáng, Tiểu Trí không?
Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, đưa tay che đi đôi mắt đang đỏ hoe.
"Thanh Dạng, Hạ Đề đã hối cải rồi, ấy luôn mong muốn mẹ tha thứ..."
"Làm ơn, bây giờ đừng với mẹ chuyện này, bà ấy đang đi du lịch, không muốn bà lo lắng."
Tôi nuốt xuống vị đắng nghẹn trong cổ họng.
Ngay cả lời châm biếm tôi cũng chẳng còn sức mà .
Ngày đó, của Bùi Ngôn dành cho Hạ Đề ai ai cũng biết.
Dù ấy dối như cơm bữa, dù tính cách ấy tàn bạo, bất chấp tất cả.
Anh vẫn nhiều lần hạ thấp giới hạn của mình vì ấy.
Thế , tôi không ngờ rằng, có thể không giới hạn đến mức này.
Thật giống một con ch.ó cam tâm nguyện nhận lấy một con rắn độc chủ.
Tôi tờ giấy trắng mực đen của thỏa thuận ly hôn.
Như thể đang lại sáu năm hôn nhân thất bại của mình.
"Ký đi."
"Tôi có thể tạm thời không cho bác biết, phải hứa với tôi, không để Hạ Đề tiếp với Tiểu Trí nữa."
Tôi thẳng vào mắt : "Tôi không cho phép con trai mình chịu bất kỳ tổn thương nào."
Bùi Ngôn ngẩng đầu lên, giọng bình tĩnh.
"Thanh Dạng, chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với em, giữa và ấy từ lâu đã không còn khả năng nữa, em là người rõ nhất chuyện này mà?"
"Em có nghĩ đến chuyện, nếu em đi rồi, Tiểu Trí sẽ ra sao không?"
Nỗi cay đắng và buồn bã ngập tràn trong lòng tôi.
Vì muốn Tiểu Trí lớn lên trong một gia đình đầy đủ và lành mạnh.
Ý nghĩ ly hôn, tôi đã dập tắt nó hết lần này đến lần khác.
Nhưng cuối cùng, hai người lớn lại không nhận rõ như một đứa trẻ.
Tôi cúi đầu một lúc lâu, rồi bật nhẹ nhõm.
"Dù ly hôn, tôi vẫn là mẹ của nó, thế là đủ."
Thấy không còn chút cơ hội nào để thuyết phục nữa.
Bùi Ngôn không thêm gì.
Mang theo một chút tức giận, nhanh chóng ký tên vào giấy.
Ngay sau đó, như thể muốn tránh né điều gì đó, bước đi vội vàng.
4
Sau khi dặn dò chị Chu về việc của Tiểu Trí, tôi không chút do dự mà dọn đi.
Tôi có đứng tên vài bất sản.
Khi đang suy nghĩ nên đi đâu thì bố tôi gọi điện tới.
Trái tim tôi lập tức treo lơ lửng.
Giống hệt cảm giác chột dạ khi bị tra hỏi vì về nhà muộn trước đây.
"Alo, bố, có chuyện gì ạ?"
Giọng bên kia không chấp nhận lời từ chối.
Bạn thấy sao?