Chồng tôi có một mối đầu độc ác.
Cô ta cầm tiền, chẳng quay đầu lại mà bỏ lại Bùi Ngôn, người đã gặp tai nạn xe vì đuổi theo ta, rồi ra nước ngoài.
Khi ta một lần nữa xuất hiện trước mặt ấy, phẫn nộ, uất ức, run rẩy.
Thế , vẫn chọn tha thứ cho ta.
Mọi người đều , nếu như ta không đẩy mẹ Bùi Ngôn xuống cầu thang, thì Bùi Ngôn sẽ vượt qua mọi rào cản để ở bên ta.
Nhưng tôi vẫn chọn kết hôn với .
Bởi vì , muốn cùng tôi có một tương lai.
Tôi đã tin.
Cho đến khi tôi đi công tác trở về và thấy hình bóng hai người họ ngồi trên ghế sofa vui vẻ.
Giống hệt như một gia đình ba người.
Bùi Ngôn vô thức che chở cho ta.
Thậm chí đứa con tôi mang nặng đẻ đau sinh ra cũng :
"Mẹ ơi, điều ước sinh nhật năm nay của con là, mẹ và ba ly hôn nhé."
01
Vào ngày sinh nhật lần thứ năm của con trai tôi, Bùi Hằng Trí, tôi cờ phải đi công tác.
Nhưng khi thấy nét mặt buồn bã của nó, tôi mềm lòng, đổi ca với đồng nghiệp.
Trong ngày sinh nhật của nó, tôi đã bay chuyến sớm nhất để về nhà.
Đến tiệm bánh lấy chiếc bánh kem tám inch đã đặt trước.
Chỉ để mang lại cho nó một bất ngờ.
Nhưng khi tôi mở cửa nhà, thứ đón chào tôi không phải là vòng tay vui mừng của con trai.
Mà là sự ngỡ ngàng và hoảng loạn của "một gia đình ba người" trước mắt tôi.
Trên bàn trà bày một chiếc bánh kem hai tầng tinh xảo.
Khiến cho chiếc bánh tôi cầm trong tay có phần thừa thãi.
Tiểu Trí chạy nhào vào lòng tôi, sự phấn khích trong mắt nó không thể che giấu .
"Mẹ ơi, sao mẹ lại về ạ?"
Tim tôi thoáng nhẹ nhõm, tôi vừa định nở một nụ .
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, nét mặt tôi cứng đờ.
Trên cổ tay Tiểu Trí có một miếng băng dán vết thương.
"Tay con bị sao ?"
Tôi ngẩng phắt đầu về phía hai người đang hoang mang trên ghế sofa.
Một người là Bùi Ngôn, chồng tôi.
Người còn lại là đầu của , Hạ Đề.
Lửa giận và sự kinh hoàng cuộn trào trong lồng n.g.ự.c tôi.
Hạ Đề dường như bị ánh mắt tôi cho sợ hãi.
Cô ta co rụt người lại phía sau Bùi Ngôn.
Bùi Ngôn mím môi, muốn điều gì đó, hành của ta lại khiến đau lòng.
Cô từng mạnh mẽ, bướng bỉnh giờ lại sống nhút nhát, run rẩy như thế này.
Anh tôi, giọng trầm xuống:
"Thanh Dạng, tay Tiểu Trí là do nó vô bị thương ở trường mầm non, không liên quan đến Hạ Đề."
Ánh mắt tôi lóe lên chút châm biếm.
Nhìn kìa, tôi còn chưa gì, đã vội vã thanh minh cho Hạ Đề rồi.
Nếu không phải là chồng tôi, tôi còn phải khen ngợi cảm cao cả của họ nữa đấy.
Hạ Đề cũng mở miệng xin lỗi:
"Xin lỗi nhé, tôi không biết hôm nay chị về, tôi chỉ nghĩ rằng Tiểu Trí sinh nhật có phần đơn, nên muốn tổ chức cho nó một buổi sinh nhật, chị đừng trách A Ngôn và Tiểu Trí, có trách thì trách tôi thôi."
"Giữa tôi và A Ngôn bây giờ chỉ là bè mà thôi..."
Cô ta liếc Bùi Ngôn, trong mắt đầy sự cẩn thận và mất mát không thể giả vờ.
Bùi Ngôn mím môi không gì, ánh mắt thoáng qua một chút xót xa.
Tiểu Trí cũng nắm lấy tay tôi, giọng trẻ thơ vang lên trong trẻo:
"Tay con là do con không cẩn thận bị ngã, mẹ đừng trách dì Hạ và ba nữa."
Trái tim tôi như chìm xuống đáy nước, mang theo cơn đau âm ỉ, nghẹt thở.
Tôi nó một cách ngỡ ngàng.
Dì Hạ ư? Tiểu Trí sẽ không gọi một người xa lạ như .
Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng, khi tôi không hay biết, họ đã gặp nhau rất nhiều lần rồi.
Tôi khẽ mỉm, mệt mỏi Bùi Ngôn.
"Anh tiễn khách đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Trước mặt con, tôi không muốn lớn chuyện.
Bùi Ngôn khựng lại, ngạc nhiên tôi.
Dường như không ngờ tôi lại như .
"Thanh Dạng..."
Tôi dắt Tiểu Trí lên lầu, bước chân không hề dừng lại một chút nào.
2
Buổi tối, sau khi kể xong câu chuyện trước khi đi ngủ cho Tiểu Trí.
Tôi vừa định rời đi, nó lại kéo tay áo tôi.
"Mẹ ơi, mẹ biết điều ước sinh nhật của con là gì không?"
Sắc mặt tôi dịu lại, cố ý thuận theo lời nó mà hỏi:
"Là gì thế?"
Quà của nó, tôi đã để dưới gầm giường rồi.
Một bộ đồ chơi xếp hình phiên bản giới hạn mà nó đã nhắc đến rất lâu.
Ngày mai thức dậy là có thể thấy ngay.
Đôi mắt Tiểu Trí trong veo và thuần khiết.
Nhưng lời nó ra khiến tôi sững lại tại chỗ.
"Mẹ ơi, điều ước sinh nhật năm nay của con là, mẹ và ba ly hôn đi."
Tôi ngơ ngác rất lâu, nghiêm túc nó.
"Con có biết ly hôn nghĩa là gì không?"
Tiểu Trí nghiêm túc trả lời:
"Con biết mà, là mẹ và ba sẽ chia tay, không sống cùng nhau nữa."
"Tại sao con lại muốn ba mẹ ly hôn?"
"Bởi vì ba mẹ không còn nhau nữa."
Tôi lặng đi một hồi lâu, che đôi mắt cay xè của mình.
Khẽ : "Được."
Bạn thấy sao?