Thiên đạo luân hồi, nhất định là như thế.
Sự thật chứng minh người thông minh bất cứ lúc nào cũng thông minh, tuy Lưu Hướng Đông luôn tôi chằm chằm, hắn không lập tức gì.
Chỉ có Tôn Tứ Minh tức giận chửi bới rồi lao về phía tôi.
“Con đi*m, chính mày chet Tiếu Tiếu, hôm nay nếu mày không cho tao lời giải thích thoả đáng, tao sẽ giet mày, đền m ạng cho Tiếu Tiếu!”
Lý do thoái thác thật quen thuộc, kiếp trước, Tôn Tứ Minh cũng lời tương tự.
Đáng tiếc lúc ấy tôi một lòng đắm chìm trong bi thương vì đã vô ý chet Tiếu Tiếu, cho rằng hắn nhục mạ thì tôi nên thừa nhận, căn bản không nghĩ tới hắn mới là người khởi xướng âm mưu á c đ ộc này!
Bây giờ vẫn muốn lừa tôi, không dễ như đâu.
"Con của chet liên quan gì đến bà đây, thứ xui xẻo quả thực còn ghê tởm hơn cóc ghẻ, muốn lừa tiền à, vừa hay mai là Tiết Thanh Minh, để tôi đ ốt cho chút tiền giấy!”
Tôi mắng Tôn Tứ Minh một trận, tôi lợi dụng thế lùi lại hai bước, nếu hắn muốn đ ánh tôi thì hắn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Phòng khách rất nhỏ, đi xa hơn nữa chắc chắn sẽ tới gần bàn để lẩu.
Gạch men sứ cùng dây cắm trên mặt đất đều dính lớp dầu thật dày, tuy rằng không thể 100% cho Tôn Tứ Minh chịu tội, vẫn có khả năng rất lớn.
Phần còn lại cứ theo ý trời đi!
“Con đi*m thúi nhà mày bậy bạ gì đó, xem tao x é n át miệng mày đây!”
Tôn Tứ Minh quả nhiên lao về phía trước vài bước, có lẽ do hắn chuyện á c ngay cả ông trời cũng không nổi, giây tiếp theo, hắn liền trượt chân, hai chân trước sau giẫm phải dây điện dính dầu.
Hắn trượt một cái, quán tính lớn của người sắp trượt chân kéo ổ điện trên mặt đất và đột ngột di chuyển.
Lúc trước tôi đã cố ý bưng nồi lẩu tới vị trí gần góc bàn nhất, phía dưới lại trải khăn trải bàn nhựa dễ trượt, như thế Tôn Tứ Minh liền trượt chân, nồi lẩu nóng hổi đang sôi sùng sục rơi xuống đất.
Vừa vặn ụp lên đầu Tôn Tứ Minh.
Vốn nghĩ dù nồi canh này có rơi xuống vị trí nào trên thân thể, cũng đủ cho tên súc sinh Tôn Tứ Minh này chịu đau đớn, không nghĩ tới lại trùng hợp như , nồi lẩu trực tiếp hắt lên mặt hắn.
Xem ra Tôn Tứ Minh cố ý chet con mình, ngay cả ông trời cũng không nổi nữa. Đáng đời hắn bị như !
“A a a a......”
Tiếng hét xé lòng của Tôn Tứ Minh ngay lập tức vang vọng khắp tầng lầu.
Trước đó tôi đã báo cảnh sát, sau khi cảnh sát tiến vào đã thấy cảnh thê thảm này, nhất thời khiếp sợ.
Đợi phản ứng lại mới vội vàng gọi xe cứu thương, kéo Tôn Tứ Minh đến bệnh viện xử lý vết bỏng.
Tôn Tứ Minh đau đến không kịp mắng tôi nữa đã bị kéo đi, tôi cũng bộ bị kinh hãi, run rẩy chân tướng với cảnh sát.
Cánh cửa bị mở một cách thô bạo vẫn còn đang mở, một đồng phạm khác vẫn đang đứng trước mặt tôi.
Trên bàn có một chiếc bánh sinh nhật và nhiều nguyên liệu nấu lẩu, chứng minh tôi đã ăn lẩu trong ngày sinh nhật.
Ai có thể nghĩ đến Tôn Tứ Minh lại ngang ngược không đạo lý, đến cửa xông vào nhà dân?
Và vì muốn đuổi theo tôi nên hắn đã giẫm phải dầu trên mặt đất và nhận quả báo.
Ngoại trừ nhiều điều bất nghĩa tất tự sát, chỉ sợ không có lời giải thích hợp lý hơn.
Về phần Lưu Hướng Đông, hắn liên tục xua tay mình không có tham gia ph á cửa, là sau khi Tôn Tứ Minh ph á cửa xong mới vào.
Đối với việc này tôi cũng không ủng hộ, lập tức rằng hắn chính là đồng lõa, còn trực tiếp với cảnh sát hắn quấy rối tôi, ở trong nhóm còn bịa chuyện tôi quyến rũ Tôn Tứ Minh.
Chuyện bánh ngọt tuy rằng hắn vô tội, những chuyện khác lại không phải.
Ít nhất ra chủ ý xấu tôi cho Tôn Tứ Minh, cố ý giả bộ thành người hiền lành ở trong nhóm bắt cóc đạo đức tôi, quấy rối dục tôi, cùng với quấy rối dục đối với những người phụ nữ khác, đều là thật.
Thừa dịp cơ hội này để cho tên cặn bã như nhận báo ứng, là lẽ đương nhiên!
Những phải chịu tủi nhục như , hơn nửa là vì mặt mũi mà nuốt xuống, lợi dụng điểm này Lưu Hương Đông mới dám không kiêng nể gì, càng ngày càng lộng hành.
Bạn thấy sao?