Trời Ơi! Nhặt Được [...] – Chương 8

Chương 8

Cảm giác như bị rút hết sức lực, tôi dựa vào cửa ngồi phịch xuống, mất một lúc lâu mới hồi phục.

Tôi đặt túi vải bạt xuống đất, con mèo tự chui ra khỏi túi vải bạt, ngồi xổm bên chân tôi, giọng nhỏ nhẹ: “Ba nghìn, có phải rất nhiều tiền không?”

Tôi gật đầu: “Ừ.”

Giọng mèo càng nhỏ hơn, rụt rè một câu xin lỗi.

Tôi thực sự không vui nổi, bèn : “Không phải lỗi của cậu, hôm nay thực sự không còn sức, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”

Con mèo không trả lời.

Ngày hôm sau tan về nhà, con mèo vẫn ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ tôi, tôi liếc thấy trong bát cơm bên cạnh, thức ăn cho mèo còn thừa rất nhiều.

“Hôm nay sao cậu ăn ít thế, không khỏe à?” Bình thường nó ăn hết cả một đĩa.

Con mèo nghe , lắc đầu.

Tôi dọn dẹp đồ đạc, đưa mèo đến bệnh viện.

Bác sĩ vết thương cũng đã lành gần hết, có thể tháo vòng cổ chống l.i.ế.m ra, lại dặn dò thêm một số lưu ý khác, tôi ghi chép lại từng cái một.

Tiếp đó tôi hỏi bác sĩ: “Mèo ăn ít hoặc chán ăn, thì có phải bị bệnh gì không?”

Bác sĩ tiếp tục nhấp chuột, vào báo cáo kiểm tra sức khỏe trên máy tính: “Không có vấn đề gì khác, ăn ít có thể là do gần đây thời tiết thay đổi hoặc tâm trạng không tốt.”

Tôi con mèo, ánh mắt hỏi, tâm trạng cậu không tốt à?

Con mèo không hiểu, nghiêng đầu tôi.

Đến khi từ bệnh viện về nhà, đã là mười giờ tối.

Tôi ngồi xuống ghế sofa, con mèo nhảy đến bên tôi nằm cuộn tròn.

“Tâm trạng cậu không tốt à?” Tôi uống một ngụm nước, vuốt ve đầu nó.

Con mèo lắc đầu: “Tâm trạng tốt.”

“Vậy sao cậu chỉ ăn có một chút thức ăn?” Tôi vừa vừa xoa xoa bụng nó, quả nhiên mềm nhũn và trống rỗng.

Con mèo vẫn lắc đầu.

Đột nhiên tôi nổi giận, dọa nó: “Cậu cứ như thì tôi sẽ tức giận đấy.”

Con mèo nghe vội vàng ngẩng đầu lên: “Mèo mèo !”

Tiếp đó nó bắt đầu lắp bắp: “Mèo ăn ít một chút, có thể tiết kiệm tiền.”

Tôi ngẩn người rất lâu rất lâu, đến khi hoàn hồn thì đã khóc không thành tiếng.

Con mèo lo lắng cào tôi, bảo tôi đừng tức giận, tôi không kìm nước mắt, chỉ có thể ôm con mèo, xin lỗi với nó.

Lần đầu tiên con mèo tôi cho phép lên giường ngủ, nó vô cùng phấn khích.

Từ đầu giường nhảy xuống cuối giường, lại từ cuối giường lăn đến đầu giường: “Thích! Thích! Thực sự rất thích.”

Tôi , vỗ vỗ gối: “Nằm sang bên này đi.”

Con mèo liên tục phát ra tiếng gừ gừ, trông rất hạnh phúc.

Trong hạnh phúc này, tôi cố gắng gỡ bỏ cảm giác tội lỗi của mình, có chút vô liêm sỉ.

Một đêm không gì.

Ngày hôm sau tôi nhận một bưu kiện, là từ quê gửi đến, người gửi là dì tôi.

Con mèo rất tò mò, nhảy nhót trên sàn nhà: “Là gì ? Là gì ?”

Tôi ngồi xuống mở bưu kiện, mối liên hệ duy nhất của tôi với quê nhà là dì tôi, chúng tôi cũng không liên lạc nhiều, chỉ hỏi thăm nhau vào các dịp lễ tết.

Vài ngày trước, dì tôi đột nhiên nhắn tin nhà cũ sắp bị dỡ, dọn dẹp ra một số đồ vật cũ, nghĩ rằng tôi có thể cần nên gửi cho tôi.

Tôi mở bưu kiện, bên trong là một cuốn nhật ký cũ nát và một album ảnh.

Cuốn nhật ký là của mẹ tôi, bìa đã rách, giấy đã ố vàng, chữ cũng hơi mờ vẫn có thể đọc rõ nội dung bên trong.

Nhật ký của mẹ tôi toàn là những ký ức về tôi.

Ngày 8 tháng 7: Bé Ni Ni một tháng tuổi.

Ngày 12 tháng 9: Ni Ni bị sốt, tôi sợ c h ế t khiếp, may mà không có chuyện gì nghiêm trọng.

Ngày 2 tháng 5: Ni Ni lần đầu tiên mở miệng , gọi mẹ.

Tôi lật xem rất lâu, toàn là những chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như lúc tôi ăn bánh bao bị bỏng, lúc ngủ tè dầm, lúc đi học đánh nhau với trai lớp bên, đại loại như .

Nhật ký đột ngột dừng lại vào năm tôi mười bốn tuổi.

Tôi vừa xem vừa khóc ướt cả mắt, tiếp tục lật xem album ảnh bên cạnh.

Album ảnh rất dày chỉ có ba tấm ảnh, một tấm là ảnh nghệ thuật mẹ tôi uốn tóc xoăn, tô son môi và đi xe máy, một tấm là ảnh mẹ tôi bế tôi lúc mới đầy tháng, còn một tấm là ảnh tôi ngồi xổm trong vườn rau.

Đó hẳn là tấm ảnh cuối cùng mẹ tôi chụp cho tôi.

Mèo ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi, lúc tôi khóc đến nỗi nấc lên không thở thì nó dùng móng vuốt nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...