Trời Ơi! Nhặt Được [...] – Chương 4

Chương 4

Tôi không biết mình bị sao, lại thêm: “Cậu có thể mang ổ đến ngủ trong phòng, không ngủ trên giường.”

Mèo nghe , mắt sáng lên, lại chạy đi, mất một lúc lâu mới đẩy ổ vào phòng ngủ.

Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, lục tung tủ một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc điện thoại phím bấm cho người già hoàn toàn mới.

Ban đầu định tặng cho mẹ tôi cuối cùng lại không tặng.

Tôi tháo sim phụ trên điện thoại ra lắp vào cho nó, lại loay hoay một hồi, mới đặt chiếc điện thoại người già trước mặt mèo.

“Đây là điện thoại.”

Mèo rất thích nghiêng đầu, có vẻ như đây là cách nó thể hiện sự nghi ngờ: “Điện thoại?”

“Đúng, điện thoại, ban ngày tôi đi săn, cậu gặp nguy hiểm hoặc không hiểu chuyện gì thì gọi điện cho tôi, cậu sẽ nghe thấy giọng của tôi.”

Mèo đưa chân ra ấn vào phím: “Thật kỳ diệu!”

Tôi đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi đi vào nhà vệ sinh, cậu ấn nút đầu tiên, chúng ta thử xem.”

Mèo gật đầu.

Tôi chưa đi đến nhà vệ sinh thì điện thoại đã reo, tôi vội bắt máy: “Alo?”

Đầu dây bên kia trước tiên truyền đến một trận sột soạt, sau đó mới truyền đến tiếng mèo : “Tôi là mèo.”

Tôi không nhịn bật : “Xin chào, mèo nhé.”

Mèo rất phấn khích, ôm chiếc điện thoại người già lăn qua lăn lại.

Tôi tắt đèn chuẩn bị ngủ, trước khi ngủ không nhịn cảm thán: “Cậu hẳn là con mèo đầu tiên trên thế giới biết gọi điện thoại.”

Động tác lăn qua lăn lại của mèo dừng lại một chút, sau đó nó lăn càng vui vẻ hơn, giọng điệu cũng rất phấn khích: “Mèo lợi !”

Một đêm không thỉnh thoảng có tiếng gừ gừ.

Ngày hôm sau đi , mèo lại đứng ở trước cửa tiễn tôi, tôi tác điện thoại, mèo gật đầu, tỏ ý đã biết.

Tôi ra khỏi nhà chưa 200 mét thì mèo đã gọi điện đến.

“Mèo muốn ăn cơm.”

“Cậu ăn đi, cơm để ở đó, cậu có thể ăn tùy ý, không cần hỏi tôi.”

Mèo không trả lời, điện thoại cúp, tôi có hơi buồn .

Tôi vội vã chen chúc trên xe buýt đến công ty, việc đầu tiên là đi vệ sinh.

Vừa ngồi lên bệ xí thì mèo lại gọi điện đến: “Mèo có thể ăn thứ màu tím đó không?”

Tôi cố gắng nhớ lại, thứ màu tím, sau đó chợt hiểu ra, là mấy quả nho tối qua chưa ăn hết: “Không , đó là nho, mèo không ăn, sẽ bị ngộ độc!”

“Ồ. Được rồi.” Mèo lại cúp máy.

Tiếp theo là khi tôi đang báo cáo thì mèo gọi điện: “Nước trong bồn cầu có thể uống không?”

“… Không .”

Tiếp theo là khi tôi đang nghe báo cáo thì mèo gọi điện: “Mèo thực sự không ngủ trên giường sao?”

“… Không !”

Bàn việc bên cạnh là một thực tập sinh mới đến, tính cởi mở, đến một tháng đã hòa đồng với đồng nghiệp.

Tôi cũng không cố ý nghe lén tôi nghe thấy ấy trò chuyện với người khác về chủ đề mèo.

“Mèo nhà tôi hai tháng rưỡi rồi, tối nay tôi cũng phải đưa đi tiêm vắc-xin.”

Tôi dừng tay việc, tiến lại gần một chút: “Mèo nhất định phải tiêm vắc-xin sao?”

Bình thường tôi không giao lưu gì với ấy, ấy bị câu hỏi đột ngột của tôi cho hoảng sợ, một lúc sau sắc mặt mới dịu lại: “Vẫn nên tiêm vắc-xin, nếu không dễ bị bệnh, hoặc nếu cào xước người khác thì cũng không tốt cho người.”

Tôi gật đầu: “Thế à, cảm ơn.”

Cô ấy hỏi: “Cô muốn nuôi mèo à?”

Tôi lắc đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...