Giữa những người đàn ông ăn diện kỹ càng, ta nổi bật hơn cả.
Ánh mắt của các phần lớn đều dừng lại trên người ta.
Khi thấy tôi, mọi người đều rất nhiệt .
Không phải vì lâu ngày không gặp, họ nhớ tôi.
Mà chỉ vì tất cả chúng tôi đều đã trưởng thành, hiểu tầm quan trọng của các mối quan hệ.
Tôi cũng nghĩ giống họ.
Làm công việc điều tra cũng cần có mạng lưới quan hệ mạnh mẽ.
Tất cả những người học có mặt ở đây đều có thể trở thành nhân tài trong ngành hoặc ông trùm thương mại trong tương lai.
Tôi không sợ ai, cũng không dễ dàng đắc tội với bất kỳ ai.
Lúc tôi đang chuẩn bị tâm lý để đối mặt với việc Lục Chinh trách móc tôi đã khiến Hứa San San ngồi tù, ta lại một câu ngoài dự đoán: "Chiếc váy này đẹp lắm, rất hợp với khí chất của em."
Tôi nhàn nhạt đáp lại một tiếng: "Cảm ơn."
Lời khen hay trách móc của ta cũng không còn khiến tôi bận tâm nữa.
Có học nhắc đến việc Hứa San San bị kết án.
"Lục Chinh, không phải hai người cùng học ở Học viện Quốc phòng à? Sao ấy lại bị đuổi học? Lại còn vì chuyện gì mà ngồi tù ở Bắc Kinh ?"
Lục Chinh nhấp một ngụm rượu, thản nhiên đáp: "Tôi không thân với ta lắm, không rõ chuyện của ta."
Một câu "không thân, không rõ" đã xóa sạch quá khứ từng khiến ta rung .
Thì ra, ta cũng có thể lạnh nhạt với Hứa San San như .
Thật buồn .
Kiếp trước, tôi đã cố gắng suốt ba mươi năm mà không thể khiến ta quên ta.
Kiếp này, tôi chẳng gì cả, họ lại sớm chia đôi ngả.
Đây là ý trời hay là con người tạo nên?
20
Lục Chinh mời tôi đến nhà ta chơi vài ngày.
Tôi từ chối: "Lịch trình của tôi kín mít, quả thật không có thời gian."
Ánh mắt Lục Chinh tối đi: "Chúng ta thật sự không thể nào sao?"
Tôi nhắc nhở ta: "Bây giờ chúng ta chỉ là người xa lạ. Dù gì cũng đã dùng nghĩa giữa chúng ta để cầu xin cho Hứa San San. Tôi đã rồi, từ giờ chúng ta không ai nợ ai."
Lục Chinh không thêm, chỉ lặng lẽ uống rượu, hết ly này đến ly khác.
Tửu lượng của ta rất tốt, tất cả nam sinh ở đó cộng lại cũng không phải đối thủ của ta.
Trời càng về khuya, các nữ sinh lần lượt ra về.
Tôi cũng chuẩn bị rời đi.
Đang lúc thi đấu tửu lượng, Lục Chinh đứng dậy: "Để đưa em về."
Tôi biết, từ chối ta không có tác dụng, nên chọn cách im lặng.
Lục Chinh đưa tôi đến cửa khách sạn, hỏi một vấn đề đã khiến trăn trở rất lâu: "Tại sao em không liên lạc với mẹ ?"
Tôi không muốn trả lời, ta lại cứ phải hỏi cho ra lẽ.
"Mẹ không gì có lỗi với em đúng không? Sao ngay cả WeChat của bà, em cũng xóa?"
Đã thì tôi cũng không giấu giúp mẹ Lý nữa.
Để ta khỏi nghĩ tôi là kẻ vô ơn, cũng tiện để ta sớm từ bỏ hy vọng.
"Bởi vì hai gã định quấy rối tôi là do bà ấy xúi giục. Đêm đó, bà ấy cũng ở quán bar."
Lục Chinh lùi lại một bước, suýt ngã.
"Không thể nào. Bà ấy không thể đối xử với em như ."
Tôi khẩy: "Anh có thể tự mình đi hỏi bà ấy."
Lục Chinh không tin chuyện đó là do mẹ ta dàn dựng: "Không. Bà ấy sẽ không với em. Bà ấy luôn xem em như con ruột."
Tôi hỏi ngược lại: "Nếu không chột dạ, sao ba năm rồi bà ấy không dám liên lạc với tôi?"
Hứa San San cứ với ta rằng tôi tự dựng nên mọi chuyện, ta cũng tin, tại sao bây giờ lại không tin mẹ ta ra chuyện đó?"
Lục Chinh không dám tôi.
Anh ta chột dạ rồi.
Quả nhiên, ta từng nghi ngờ tôi.
Anh ta thà tin lời bôi nhọ của Hứa San San, cũng không tin nhân phẩm của tôi.
Tôi hoàn toàn hết hy vọng với ta.
"Anh đi đi. Tôi không muốn gặp lại nữa."
Sau khi Lục Chinh rời đi, tôi lập tức hẹn Ngụy Vi đi du lịch.
Lục Chinh đổi ba số điện thoại để gọi cho tôi, tất cả đều bị tôi chặn.
21
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Ngụy Vi cùng vào việc tại Sở cảnh sát tỉnh.
Ngày đầu tiên đi , chúng tôi đã nhận một chồng hồ sơ xem mắt.
Hồ sơ của tôi và ấy gần như giống hệt nhau.
Khi đến nhà cậu ăn cơm, tôi lại nhận thêm một xấp hồ sơ mai mối khác.
Đó là do mợ tôi tự tay sắp xếp.
Bà : "Đây là những người mợ đã chọn lọc kỹ càng theo sở thích của con. Người nào cũng có gia thế trong sạch, lý lịch rõ ràng. Con nhắm mắt chọn đại cũng ."
Tôi không muốn chọn, liền đưa toàn bộ cho Ngụy Vi.
Ba tháng sau, Ngụy Vi kết hôn chớp nhoáng.
Cô ấy chọn cháu trai của mợ tôi, và trở thành người nhà của tôi.
Ba năm sau, Lục Chinh xuất hiện trong văn phòng của tôi.
"Nghe em vẫn chưa có ai, có thể cân nhắc đến không?"
Tôi hơi nhướng mày, lạnh nhạt hỏi: "Anh thấy có khả năng không?"
Lục Chinh cay đắng: "Anh biết em sẽ . Không sao, sẽ chờ đến ngày em nguôi giận. Anh đã nộp đơn xin điều chuyển công tác lên cấp trên, ba tháng nữa sẽ điều về đây. Anh muốn mua một căn nhà ở đây. Em có gợi ý dự án nào không?"
Bạn thấy sao?