Trời Lạnh Rồi, Làm [...] – Chương 7

7

17.

Dương Liễu bị á khẩu không trả lời .

Cô ta nghĩ thân phận của tôi không thể mời Khương Thành diễn trò cùng mình . Cho nên ta thật sự là trai của tôi? Cô ta cho rằng tôi đã gặp vận cứt c..hó gì đó!

Ngay khi tôi đang cảm thấy hãnh diện, thật sự là có lúc còn sảng khoái, Giang Thành thất vọng : “Tiểu Vãn, biết bỏ em trong tiệc đính hôn là không đúng, cho dù em hận , cũng không cần…”

Hắn muốn lại thôi, thoáng qua Kỷ Hân Hân, sau đó lại tôi, mới chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn gì đó mà không ) : “Cuối cùng người chịu thiệt vẫn là em.”

Tuy rằng Giang Thành không rõ, tất cả mọi người đều biết ý tứ của ta. Anh ta cho rằng tôi bị đả kích quá lớn nên tìm Khương Thành thế thân.

Khương Thành là ai chứ?

Nếu biết sự thật, ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha tôi.

Dương Liễu từ trước đến nay luôn không muốn thấy tôi tốt, nghe ánh mắt lóe lên: “Giang Thành đúng. Ninh Vãn, tôi biết bị đa kích lớn, cũng không thể xem Tổng giám đốc Khương…”

Tôi bị tức .

Khương Thành thế thân của Giang Thành? Giang Thành cũng xứng sao?!

Trước khi Dương Liễu tiếp, tôi ngắt lời ta: “Cô muốn tôi tìm thế thân chứ gì? Xin lỗi, tôi nghĩ các người hiểu lầm rồi. Nếu thế thân thì Giang Thành là thế thân của Tổng giám đốc Khương đấy, tôi đã quen biết Tổng giám đốc Khương từ rất lâu trước đây, vì một số chuyện nên chưa từng gặp lại, cứ ngỡ cả đời này sẽ không có duyên phận, cho nên lúc trước mới u mê mà đồng ý hẹn hò với Giang Thành.”

Tôi nắm tay Khương Thành, thấy ta không phản kháng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nâng cằm ưỡn n.g.ự.c : “Cần phải rõ là lần này đội ơn Giang Thành. Nếu ta không huỷ hôn, nếu gặp lại Tổng giám đốc Khương, tôi là có chồng rồi thì không thể nối lại duyên phận .”

Dứt lời, tôi thưởng thức một chút sắc mặt khó coi của mấy người bọn họ, nhất là sắc mặt xanh mét của Giang Thành, lúc này mới cảm thấy thoả mãn mà kéo Khương Thành rời đi.

Đến nơi không có ai, tôi buông tay Khương Thành ra, có chút ngượng ngùng : “Tổng giám đốc Khương, khiến chê rồi. Tối nay may là có , nếu không tôi sẽ mất mặt. Đúng rồi, xuất hiện ở đây, có phải có việc cần không? Nếu , tôi không quấy rầy nữa.”

Lời còn chưa dứt, Khương Thành đã ngắt lời tôi: “Anh tới đây là vì em.”

Nghe , tôi không khỏi sửng sốt.

Thấy bộ dáng ng..ốc nghếch của tôi, Khương Thành có chút bất đắc dĩ: “Ninh Vãn, chuyện của em đều biết. Hôm nay tới đây là để chống lưng cho em.”

Nghe Khương Thành những chuyện vớ vẩn trước đó ta đều biết, tôi có chút xấu hổ xen lẫn hốt hoảng, đang định gì đó, đã bị ta đè hai vai lại, cúi đầu tôi, nghiêm túc hỏi: “Em thật sự không nhớ rõ sao? Mười mấy năm trước, em đã cứu một cậu bé bị bọn côn đồ bắt cóc. Lúc ấy cậu bé đã hứa hẹn, chờ sau khi trưởng thành sẽ mang theo tất cả tài sản đến cưới em.”

18.

Tôi há miệng, có chút thẹn thùng. Thật sự là quá xấu hổ, tôi đương nhiên nhớ rõ. Hơn nữa còn chủ đi tìm, mà, nhận nhầm người.

Khương Thành lại : “Anh chính là cậu bé năm đó. Suốt những năm qua, đã tìm kiếm em. Chỉ là, trước đây không phải là người thừa kế của nhà họ Khương, không có danh tiếng cũng không có tài sản nên rất ngại xuất hiện ở trước mặt em. Mấy năm nay, toàn tâm toàn ý dựng sự nghiệp, cuối cùng cũng có một chút tài sản, mới dám tận tâm tận lực tìm kiếm em. Không nghĩ là trùng hợp như , ngày em vừa xuất hiện ở văn phòng tổng giám đốc liền nhận ra ngay. Chỉ là, hình như em không nhận ra .”

Tôi không dám .

Cả buổi mới thăm dò hỏi: “Cho nên, lúc trước gọi cơm đều là cố ý gọi nhiều món ăn, lấy cớ mua nhiều đồ đều là cố ý tặng tôi? Để báo đáp tôi sao?”

Khương Thành lắc đầu : “Không, đang theo đuổi em. Chỉ là không nghĩ em lại ng..ốc như , một chút cũng không hề nhận ra. Anh không đợi , cũng không muốn đợi thêm nữa, cho nên muốn trực tiếp hỏi em… Ninh Vãn, em có đồng ý không? Chuyện lời hứa khi còn nhỏ, em không cần lo lắng rằng đã quên. Anh có thể chuyển mọi thứ sang tên em ngay bây giờ.”

“Tôi…… Tôi…… Như không tốt lắm đúng không?”

Tôi có chút rối rắm. Dù sao thì hiện tại ta đang công cho tôi, tiền kiếm đã cho tôi toàn bộ, nếu ngay cả tài sản còn lại cũng cho tôi thì đúng là trên người không một xu dính túi. Vậy cũng quá thảm.

“Hơn nữa, nếu toàn bộ tài sản đều chuyển cho tôi, sẽ sao bây giờ?” Tôi có chút không đành lòng .

“Vậy em nuôi đi.” Khương Thành mỉm tôi .

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện quả thật cũng không phải là không thể, thế là tôi mang theo nước mắt cá sấu đầy khoái trá quyết định: “Không cần phải nhiều như , sao chúng ta không đi đăng ký luôn?”

Thuận tiện tôi cũng có thể thừa kế tài sản ông ngoại để lại.

“Được, nghe lời em.”

……

Khương Thành , chuyển toàn bộ tài sản đứng tên mình cho tôi, sau đó lại thoả thuận trước khi kết hôn, rồi đưa tôi đi đăng ký.

Nhìn hai quyển sổ đỏ trên tay, tôi hăng hái, nhịn không hì hì.

“Vui vẻ như sao?” Khương Thành có chút bất đắc dĩ.

[Bản edit này thuộc về team Nhân Trí page, đăng tại fanpage Nhân trí page và Monkeyd]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...