15.
Tôi vốn tâm niệm tìm cho “jiāng chéng”, để cho ta thực hiện lời hứa năm đó, thế khi tôi thật sự tìm , lại phát hiện có chút không tốt lắm. Dù sao thì cũng đang sống c..hết công cho tôi, không ngừng gia tăng khối tài sản cho tôi. Sẽ hơi quá đáng nếu bóp hết tài sản của ta phải không?
Tuy nhiên, cho dù tôi không chủ đi tìm ta, khuôn mặt của tôi dường như đã bị ghi dấu trước mặt Khương Thành.
Không bao lâu, tôi từ thư ký tạp vụ cất nhắc thành thư ký riêng của tổng giám đốc Khương.
“Thư ký Ninh, giúp tôi đặt bữa trưa hôm nay.”
Anh ta muốn đặt tại nhà hàng Văn Hương Các, là nơi nổi tiếng có món ăn ngon và đắt.
Nghe ta gọi đủ thứ, lòng tôi đau muốn nhỏ m.á.u như chính mình gọi đồ ăn. Cho đến lúc đi, ta thuận miệng : “Gọi thức ăn hơi nhiều, một mình tôi ăn không hết, cùng đi với tôi đi.”
Lúc này tôi mới phát hiện, trong những món ăn Khương Thành gọi không biết có phải trùng hợp hay không, có vài món tôi thích.
Tuy rằng rất muốn ăn chực tôi vẫn nhịn không lầm bầm : Tổng giám đốc Khương, nếu đã biết ăn không hết, lần sau đừng gọi nhiều như nữa.”
Nghe , Khương Thành tôi một cái. Cái đó, là cảm giác gì tôi không nên lời, nếu nhất định phải hình dung, đại khái giống như kẻ ng..ốc . Tôi đoán, chắc Khương Thành nghĩ ta tiêu tiền của mình, liên quan rắm gì đến tôi. Vì thế nên tôi thành thật ngậm miệng lại.
Nhưng chuyện tôi không hiểu chính là Khương Thành lại thường xuyên như .
Cho nên sau đó, tôi quen thói, không gọi cơm nữa, đợi đến giờ là xách m.ô.n.g tới ăn chực. Đi theo ta, tôi chẳng những thường xuyên ăn ngon mà đôi khi còn có thể nhận một ít quà nho nhỏ như hương liệu, nước hoa, đồ trang sức, túi xách các loại.
Khương Thành ta đi công tác nên mua giúp mẹ hơi nhiều, bỏ thì phí nên cho tôi, có lần tôi còn nhận cả hoa hồng.
Trường học thông báo tôi trở về bảo vệ luận văn và tham gia lễ tốt nghiệp giữa lúc đang vui chơi ở công ty đến quên cả trời đất.
……
“Cô muốn đi sao?” Khi quá trình thực tập sắp kết thúc, Khương Thành cố ý gọi tôi vào văn phòng hỏi.
Nghe , tôi có chút ngượng ngùng đỏ mặt: “Tổng giám đốc Khương, tôi chưa tốt nghiệp mà. Tôi chỉ đến công ty để thực tập, kỳ thực tập kết thúc rồi, tôi cần phải quay về trường đề bảo vệ luận văn và dự lễ tốt nghiệp.”
“Ồ. Thế sau khi tốt nghiệp có quay lại việc không?”
Trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không.
Tôi có chút chần chừ. Luật sư Hàn đã sắp xếp kế hoạch cho tôi, đầu tiên là đi học MBA, học một chút cách quản lý doanh nghiệp. Đến lúc đó là có thể tự mình tiếp quản công ty, không cần người quản lý.
Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa dứt lời, tôi liền cảm giác đáy mắt Khương Thành có chút ảm đạm.
“Tôi biết rồi, đi ra ngoài đi. Đơn của , lát nữa tôi sẽ duyệt.”
“Vâng”
Tôi mơ hồ hồ đi ra ngoài, còn cảm thấy có chút kỳ diệu. Có phải Khương Thành lo lắng nếu tôi đi rồi sẽ không ai ăn đồ thừa ta gọi, cho nên có chút luyến tiếc tôi, phải không?
……
Tôi rối rắm suy đoán. Nhưng rất nhanh liền quên phéng nó đi, riêng chuyện bảo vệ luận văn cũng đã đủ cho tôi bận rộn rồi. Thật vất vả mới xong, cả người đã mệt mỏi như một con c..hó.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tôi vẫn còn phải dự lễ tốt nghiệp và sẽ có một bữa tiệc tốt nghiệp trong vài ngày tới.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tại hai sự kiện này, tôi sẽ gặp Giang Thành và những người trong vòng luẩn quẩn của ta ở đó.
Thật là xui xẻo!
16.
Cái gì đến phải đến.
Đêm tiệc tốt nghiệp, tôi đang chuyện với cùng phòng. Dương Liễu cùng đám ta vây quanh tôi trong góc chê : “Trong tiệc đính hôn bị chồng sắp cưới vứt bỏ chạy đi đăng ký kết hôn với người khác, nếu tôi là , chắc là xấu hổ đến mức tìm khe nứt chui vào. Ninh Vãn, còn mặt mũi nào mà xuất hiện ở trước mặt mọi người?”
Giang Thành và Kỷ Hân Hân tỏ vẻ áy náy.
“Tiểu Vãn, xin lỗi. Lúc đó, thật sự muốn ở bên em, không muốn tổn thương em. Nhưng Hân Hân……”
“A Thành, đừng nữa, không phụ lòng Ninh Vãn. Nếu ấy muốn trách thì cứ trách em là . Là em nhận ra tâm ý của mình quá muộn, chúng ta bỏ lỡ nhau quá lâu, còn liên lụy người vô tội.”
……
Hai người lời xin lỗi nhau đầy thương. Tôi cảm thấy buồn nôn, đang định trả lời thì Dương Liễu xen vào với nụ tươi: “Hai người nhau thì có gì sai? Muốn trách thì trách Ninh Vãn không thức thời, chúng tôi đã sớm khuyên ta. Nếu lúc ấy ta chủ rời bỏ thì gì có chuyện đó xảy ra? Đáng tiếc, ta quá nóng lòng muốn gả vào hào môn mà không tự xem bản thân mình có xứng hay không, có kết thúc như cũng đáng đời… Tôi muốn xem, không có Giang Thành, thiếu gia giàu có nào trúng một hám tiền đầy mưu mô như ta, ai sẽ một cách mù quáng chứ!”
“Anh tìm em lâu rồi, sao em tới đây?”
Dương Liễu vừa dứt lời, tôi đã bị người nào đó ôm eo, quay đầu lại đối diện với Khương Thành, tôi không khỏi sửng sốt: “Sao lại ở đây?”
Nghe , Khương Thành nhíu mày: “Thấy ở đây khiếp sợ sao, không ngạc nhiên sao?”
Đường đường là CEO tập đoàn Nam Cung mà lại xuất hiện tại lễ tốt nghiệp của tôi, tôi không thể cảm thấy khiếp sợ sao?
Những người khác lại càng giật mình.
So với một thường dân như tôi, những kẻ như Giang Thành liếc mắt một cái là có thể nhận ra thân phận của Khương Thành.
“Tổng giám đốc Khương, sao lại ở đây?”
“À, tới tìm . Sợ ấy tủi thân nên tới đây chống lưng cho ấy.”
Nghe Khương Thành , sắc mặt Dương Liễu rất khó coi.
Khương Thành là người thừa kế duy nhất của nhà họ Khương, thời đại học đã bắt đầu tự lập nghiệp. Sau khi có ba công ty liên tiếp đưa ra thị trường, ta đã bán đi. Khương Thành đã tự mình đạt tự do tài chính khi còn trẻ và là một phù thủy kinh doanh thực sự.
Nghe ta tới tập đoàn Nam Cung CEO, đơn giản là muốn thư giãn một chút. Những người như không phải là thứ mà bọn họ, những phú nhị đại vẫn đang ăn bám có thể dễ dàng phạm. Hơn nữa, ta lại tôi là ta.
“Tổng giám đốc Khương, không chứ?” Dương Liễu gượng .
Khương Thành nghi hoặc vặn lại: “Cô cảm thấy tôi giống như đang sao?”
[Bản edit này thuộc về team Nhân Trí page, đăng tại fanpage Nhân trí page và Monkeyd]
Bạn thấy sao?