12.
Giang Thành chuẩn bị cưới xin cũng khá là rình rang. Nghe Kiều Kiều , bè của ta đều biết chuyện hai chúng tôi sắp đính hôn.
Kỷ Hân Hân vì chuyện này mà uống say vài lần, còn cố ý gọi điện thoại cho Giang Thành. Nhưng có lẽ do biết mình chỉ là cái lốp dự phòng, Giang Thành tuyệt đến mức ngay cả một cú điện thoại cũng không tiếp. Ngay cả khi Kỷ Hân Hân nhờ Dương Liễu tới thuyết khách, lúc đó Giang Thành đang ôm lễ phục đính hôn của tôi, không hề thay đổi nét mặt: “Dương Liễu, tôi sắp đính hôn rồi, các cũng nên tránh hiềm nghi đi. Sau này nếu không có chuyện gì đặc biệt, đừng
gọi điện cho tôi nữa.”
Dương Liễu ở đầu dây bên kia không dám tin cất cao giọng chất vấn: “Giang Thành, có ý gì? Rõ ràng biết Hân Hân có tâm ý với , sao lại đối xử với ấy như thế? Anh quên cảm trước đây của hai người tốt như thế nào rồi sao? Còn Ninh Vãn, ta đến với vì tiền, đầy tâm cơ, thật sự muốn cưới ta?”
Dù là giọng be bé thoát ra từ điện thoại, tôi cũng có thể cảm nhận thanh âm sắc bén của Dương Liễu. Người không biết còn tưởng rằng người thích Giang Thành là ta.
Giang Thành nhíu mày: “Dương Liễu, tôi và Hân Hân đã là chuyện quá khứ. Hơn nữa, lúc trước là ta cự tuyệt tôi, tôi chắc chắn không ở một chỗ chờ đợi ta. Còn Tiểu Vãn, tôi tin tưởng ấy không phải là người như .”
Có thế chứ, cuối cùng thì Giang Thành cũng một câu tiếng người. Tôi vô cùng cảm . Nhưng nó không kéo dài lâu.
Không tới vài ngày sau, Dương Liễu kéo tay mẹ Giang Thành vênh váo tự đắc xuất hiện trước mặt tôi, còn có cả Giang Thành với vẻ mặt buồn bực.
“Ninh Vãn, Giang Thành không phải loại người ham tiền, tuyệt đối không phải vì tiền mà đến bên ấy. Là một người , tôi không tin. Để chứng minh lời của là thật, hai người hãy ký thỏa thuận trước hôn nhân, nếu sau này có ly hôn, rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng.”
Bà Giang quét mắt tôi, giống như đánh giá hàng hóa, từ trên cao xuống : “Ninh Vãn, xuất thân của ngay cả xách giày cho con tôi cũng không xứng. Được ở bên cạnh nó, là vinh hạnh của . Vốn dĩ, tôi cảm thấy hai ngươi không thể đi đến cuối cùng, cho nên mới mắt nhắm mắt mở không quản. Đúng là không ngờ kẻ mồ côi như mà thủ đoạn cũng khá quá, còn khiến Tiểu Thành cãi nhau với tôi vì kiên quyết đính hôn với .
“Ha ha! Những người đu bám nhà giàu như , tôi gặp không ít. Để chứng minh không phải ôm tâm địa xấu xa tiếp cận Tiểu Thành, tôi hy vọng và nó ký thỏa thuận trước khi cưới. Nếu thật tâm thích con người của Tiểu Thành, chắc không có ý kiến gì chứ?”
13.
Tôi đương nhiên… sẽ không có ý kiến. Dù sao, tôi cũng sợ người khác ngấp nghé tài sản trăm tỷ của mình. Tôi mang vẻ mặt khiếp sợ, khổ sở về phía Giang Thành: “Giang Thành, đây cũng là suy nghĩ của sao?”
[Nếu ta không, tôi sẵn sàng cho ta một cơ hội để chia sẻ sự giàu có với mình.] Trong lòng tôi âm thầm suy nghĩ.
Giang Thành không dám thẳng vào mắt tôi, chỉ ra vẻ bất đắc dĩ : “Không , Tiểu Vãn, đã cố gắng hết sức để thuyết phục rồi. Tính mẹ em cũng biết, bà ấy trước sau như một hy vọng có thể tìm một môn đăng hộ đối, bà có thể gật đầu đồng ý chuyện chúng ta đính hôn đã không dễ dàng gì. Hơn nữa cũng tin tưởng em không phải thân phận địa vị và gia thế của , đúng không?”
“Đương nhiên là em vì chính con người của , sao có thể vì tiền của chứ?”
Để chứng minh, lau nước mắt, tỏ vẻ bi thương, nặng nề vỗ tay trên mặt bàn, : “Thỏa thuận đâu? Đưa đây, tôi sẽ ký ngay!”
Bọn họ không nghĩ tới tôi sẽ dễ thỏa hiệp như , kinh ngạc vài giây, mới : “Tạm thời chưa mang tới, ngày mai chúng tôi…”
Tôi kích ngắt lời: “Không cần đợi nữa, tôi lập tức gọi một luật sư đưa tới đây! Nhưng để cho công bằng, thỏa thuận sẽ nêu rõ tài sản trước hôn nhân ai thì sau ly hôn sẽ thuộc về người đó, mọi người thấy thế nào?”
Nghe , Dương Liễu giống như là nghe chuyện hài gì đó nhạo ra tiếng: “Cười c..hết, một trẻ mồ côi như có tài sản gì mà sợ người ta dòm ngó? Nghĩ ra thỏa thuận như , không sợ người ta thối mũi hay sao?”
Ai cứ , hai mẹ con Giang Thành đều sợ tôi sẽ hối hận, nên không phản đối.
Hiệu suất của Hàn Cẩn rất nhanh, không bao lâu đã đưa văn kiện vừa in còn nóng hôi hổi tới.
Tôi nhanh chóng ký thỏa thuận, Giang Thành cũng ký xong, lúc này mới quay đầu với mấy người còn chưa kịp phản ứng: “Lần này các người cũng tin tưởng tôi đối với Giang Thành là thật lòng chứ?”
……
14.
Chớp mắt đã ba mươi ngày trôi qua, đến ngày tôi và Giang Thành đính hôn. Tôi ở trong phòng chờ, mặc lễ phục.
Nhìn Kiều Kiều vội vã đi tới, tôi có chút buồn : “Có chuyện gì mà cậu vội vã như ?”
Chỉ thấy sắc mặt ấy khó coi: “Trước mặt mọi người Giang Thành tuyên bố hủy bỏ hôn lễ. Mình hỏi Hà Phong mới biết , Kỷ Hân Hân vì bị ta cự tuyệt quá đau lòng nên quyết định chọn đại một người để kết hôn. Giang Thành nhận điện thoại liền tuyên bố hủy bỏ hôn sự, sau đó không quan tâm đến khách mời mà rời đi rồi. Hiện tại hai bọn họ đã đến Cục dân chính đăng ký.
……
Ngày đính hôn, nam chính và người phụ nữ khác đưa nhau đi đăng ký kết hôn, tôi trở thành trò của toàn trường. Những người ăn mừng chính là khách đến dự tiệc đính hôn, không mấy người quen biết tôi.
Không có Giang Thành, ngoại trừ Kiều Kiều ra, tôi và những người nhỏ trong vòng luẩn quẩn của ta cũng không có quan hệ xã giao gì.
Hơn nữa khai giảng năm thứ tư, dưới sự sắp xếp của luật sư Hàn, tôi lấy thân phận trợ lý của ấy vào tập đoàn Nam Cung thực tập, mỗi ngày đều bận rộn như con quay, không có thời gian xuất hiện ở trường, đám người Dương Liễu cho muốn chê tôi cũng không có cơ hội.
Tại Công ty.
“Ninh Vãn, tôi đi toilet một chút, phần tài liệu này giúp tôi đưa đến văn phòng tổng giám đốc nhé.”
Người trong công ty không biết thân phận thật sự của tôi, đôi khi sẽ cầu tôi chạy việc vặt. Bình thường tôi cũng không từ chối, hơn nữa đối với vị CEO này, quả thật tôi có chút tò mò.
Nghe ta mới quản lý thay một năm, tài sản của tập đoàn Nam Cung đã tăng trưởng 20%. Nói cách khác đợi đến khi tôi kế thừa tài sản, ước chừng tài sản còn có thể tăng lên không ít.
Mang theo cảm kích cùng tò mò đối với vị Bồ Tát sống này, tôi ôm phần tài liệu kia vào văn phòng tổng giám đốc. Nhìn hai chữ “Khương Thành” trên mặt bàn, tôi không khỏi ngạc nhiên.
Khuôn mặt mang theo vài phần quen thuộc kia, khiến tôi ý thức … hình như tôi nhận nhầm người rồi. Người tôi cứu năm đó có thể không phải là Giang Thành… mà là Khương Thành. Bọn họ không chỉ trùng tên, mà còn từng có trải nghiệm bị bắt cóc như nhau.
Lúc đó tôi vừa mới biết đọc, chỉ nhớ rõ một nửa chữ phía sau. 江城 – Jiāngchéng: Giang Thành; 姜诚- jiāng chéng: Khương Thành)
“Không…… Không có gì.” Tôi lắp bắp trả lời, đặt tài liệu xuống, nhanh chóng chuồn đi.
Lúc đóng cửa lại, mắt còn liếc thấy đối phương nhíu mày, có sự khó hiểu.
[Bản edit này thuộc về team Nhân Trí page, đăng tại fanpage Nhân trí page và Monkeyd]
Bạn thấy sao?