Trời Lạnh Rồi, Làm [...] – Chương 4

4

10.

Không biết có phải những tin tức kia đã ảnh hưởng đến Giang Thành hay không, mặc dù Kỷ Hân Hân đã về nước, ta lại không quên béng chính thức của mình, không tới vài ngày ta liền chủ liên lạc với tôi, hơn nữa còn thành khẩn xin lỗi: “Anh xin lỗi, Tiểu Vãn. Lúc trước là không đúng, không nên không quan tâm đến tâm tư của em mà ra chuyện như . Anh và Hân Hân là nối khố, giúp ấy uống rượu cũng chỉ là chiếu cố một chút thôi. Những người khác không hiểu nên ầm ĩ, giữa bọn thật sự không có gì. Sau này tuyệt đối sẽ không vì ấy mà lạnh nhạt với em nữa.”

“Uhm, em tin .” Tôi gật đầu cho có lệ, thậm chí lười loạn.

Giang Thành biết tôi không để ý, thở phào nhẹ nhõm. Để trấn an tôi, còn tặng cho tôi một chiếc túi đang hot gần đây của nhãn hiệu G.

Tôi có chút ghét bỏ. Tuy rằng tạm thời không chưa thừa kế tài sản tài sản, là các nhãn hiệu lớn mới nhất, quản gia trong nhà vẫn không quên mua giúp tôi. Loại hot nhất này, chỉ riêng màu sắc, quản gia đã giúp tôi tập hợp đủ toàn bộ. Tôi đúng là không thiếu một cái túi như .

Huống chi, đáy mắt Giang Thành còn lộ rõ vẻ thăm dò rõ ràng như , cho nên tôi đẩy trả:

“Không cần đâu. Anh biết mình sai ở đâu là tốt rồi.”

“Tiểu Vãn, đã biết, em không phải là một vật chất.” Giang Thành dỡ phòng bị xuống, một lần nữa đẩy túi xách về trước mặt tôi.

“Dù sao cũng đã mua cái túi này, em hãy nhận lấy đi.”

Thịnh khó từ chối, tôi đành nhận lấy.

Nhưng vì đã có đủ bộ sưu tập, nên tôi nhận mà cũng chẳng ham hố gì lắm, cho thái độ của Giang Thành càng thả lỏng. Anh ta đột nhiên mở miệng : “Tiểu Vãn, chúng ta đính hôn đi?”

Tôi kinh ngạc về phía ta: “Anh nghiêm túc chứ?”

“Ừ. Dù sao thì, cũng ta cũng ở bên nhau ba năm rồi, cảm cũng ổn định, muốn đính hôn cũng rất bình thường. Nhưng bây giờ em đang học năm tư, học kỳ sau sẽ bắt đầu thực tập, cho nên nghĩ là chúng ta hãy đính hôn trước, chờ em tốt nghiệp rồi mới kết hôn. em cảm thấy thế nào?”

Tôi cảm thấy…… Không tốt lắm.

Thành thật mà , tôi đang do dự. Thật ra thì Giang Thành cũng không phải là người duy nhất trong danh sách đối tượng kết hôn mà tôi lập ra. Nhưng vì sao tôi hết lần này tới lần khác đối với ta lại có sự ưu ái? Ngoại trừ việc ta có hứa hẹn khác, nhất định sẽ bị người trong nhà buộc ký thoả thuận trước hôn nhân với tôi ra, còn có một nguyên nhân khác.

Lúc bé trốn khỏi nhi viện, tôi đã cứu Giang Thành khỏi bọn bắt cóc. Anh ta cho tôi biết tên của mình và hứa rằng khi lớn lên, ta sẽ lấy tôi và cho tôi tất cả tài sản của mình.

Khi đó cuộc sống của tôi trong nhi viện không tốt, chuyện hy vọng nhất chính là có một ngày có thể phất nhanh, một phú bà, muốn gì có đó, mua gì thì mua.

Lời hứa này của Giang Thành, hiển nhiên là khắc sâu vào tim tôi, khiến tôi mười mấy năm nhớ mãi không quên, thế cho nên đối với ta tôi có sự để tâm.

Lúc ông ngoại tìm , gặp lại Giang Thành, tôi vẫn là quyết định lựa chọn ta. Đó là điều tôi và ta đã hứa với nhau.

Con người tôi từ trước đến nay đều đã , nhất định phải cùng ta thực hiện ước nguyện.

11.

Chỉ là, tôi không nghĩ tới ta đã quên vụ bắt cóc kia.

Sau khi ở bên nhau, tôi cũng bóng gió nhắc chuyện này đáp án nhận có chút thất vọng.

Nhiều năm trước Giang Thành quả thật từng bị bắt cóc, trải nghiệm đó đối với ta mà cũng không tốt đẹp gì, cho nên đại não Giang Thành theo bản năng khởi cơ chế bảo vệ, lựa chọn mất trí nhớ.

Cha mẹ ta vì tốt cho con nên cũng không nhiều. Cho nên, năm đó Giang Thành cứu ra như thế nào, chính ta cũng không rõ lắm.

……

“Anh thật sự không nhớ rõ năm đó, là ai cứu ra sao?” Tôi không thể không hỏi một lần nữa.

Nghe , Giang Thành sửng sốt, suy tư một chút mới bất đắc dĩ trả lời: “Tiểu Vãn, thật sự không nhớ rõ. Còn nữa, vì sao em để tâm chuyện này như ? Chuyện này có liên quan gì đến việc em có nguyện ý đính hôn với hay không? Hay là, thật ra em không muốn đính hôn với ?”

“Không. Em chỉ muốn xác nhận một số chuyện mà thôi.” Tôi phục hồi tinh thần lại, nhịn không khổ: “Nếu lỡ người khác cứu mạng , hứa hẹn với họ chuyện gì đó, đến lúc đó họ nhảy ra hỏng chuyện của chúng ta thì sao? Nhưng nếu không nhớ ra, thì quên đi.”

“Em đang suy nghĩ cái gì thế?” Giang Thành tôi, có chút buồn .

Tôi , không gì nữa, nửa nửa thật hỏi: “Giang Thành, đã xác định muốn cùng em đính hôn, sẽ không hối hận chứ? Anh biết đấy, em rất sĩ diện, một khi em gật đầu mà lại hối hận, em nhất định sẽ không cam tâm từ bỏ. Hậu quả có thể sẽ không gánh vác nỗi. Anh nghĩ kỹ chưa?”

“Có thể có hậu quả gì?” Sắc mặt Giang Thành có vài phần mất tự nhiên .

Nhưng có lẽ là trên mặt tôi treo ý , hắn cảm thấy tôi chỉ là đang , rất nhanh liền không coi ra gì, gật gật đầu: “Ừm, nghĩ kỹ rồi, nhất định sẽ không đổi ý.”

Tôi cũng không do dự nữa, giơ tay tùy ý Giang Thành đeo nhẫn cầu hôn vào.

Về phần sắp xếp tiệc đính hôn, tôi cũng không quản, chỉ đưa ra mấy cầu rồi giao toàn quyền quyết định cho Giang Thành.

……

[Bản edit này thuộc về team Nhân Trí page, đăng tại fanpage Nhân trí page và Monkeyd]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...