Trời Lạnh Rồi, Làm [...] – Chương 2

2

3.

Sau khi trang điểm ăn mặc theo phong cách cực giống Kỷ Hân Hân, tôi lắc lư trước mặt Giang Thành vài lần. Không lâu sau, hắn bắt đầu theo đuổi tôi.

Sau khi Hàn Cẩn đánh giá rằng điều kiện đối phương khá phù hợp, tôi giả vờ rụt rè từ chối vài lần rồi gật đầu đồng ý.

Mặc dù có những việc xảy ra như thế thân không xem là đối thủ của người trong mộng, Giang Thành cũng đã nhiều lần rời bỏ tôi vì Kỷ Hân Hân, bè của Kỷ Hân Hân thay mặt ta nhục tôi, tôi không quan tâm.

Dáng vẻ không khóc không loạn, hiểu chuyện của tôi khiến Giang Thành rất là hài lòng. Tình cảm của tôi và ta cứ như mà ổn định. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vừa rồi hẳn là Giang Thành chuẩn bị cầu hôn tôi.

Nói thật, tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi, lâu đến nỗi quên mất cuộc sống của phú bà là như thế nào. Đã sớm khẩn trương muốn kế thừa tài sản, có đôi khi tôi thậm chí nhịn không muốn chủ đề xuất kết hôn. Nhưng vì sự e dè, rụt rè của con , tôi mới nhịn rồi lại nhịn.

Thật vất vả đợi Giang Thành chủ đẩy nhanh tốc độ, không nghĩ đến chuyện Kỷ Hân Hân đã quay lại.

……

Sau khi rời khỏi nhà hàng, tôi đứng ở ven đường đón xe.

Mùa đông, gió lạnh buốt. Vì hẹn hò với Giang Thành, phong cách ăn mặc của tôi hôm nay chỉ quan tâm phần , không quan tâm giữ ấm. Tôi nghĩ dù sao cũng sẽ ở trong xe hoặc là trong nhà hàng, khắp nơi đều có hệ thống sưởi ấm. Cho dù lạnh, cũng chỉ trong chốc lát, tôi có thể chịu .

Sự thật là, gió vừa thổi vào da thịt liền khiến xương cốt tôi phát đau. Chẳng những thế, ngày thường rất nhiều taxi, hôm nay một chiếc cũng không thấy. Cả buổi trời, tôi mới bắt xe.

Lúc ngồi trên xe, tôi mở weibo ra xem nội dung mới cập nhật của Kỷ Hân Hân.

[Cảm ơn ai đó đã đến đón em.] Phía dưới kèm theo một tấm ảnh chụp chung mang theo nụ của ta và Giang Thành.

Tôi nhịn không âm thầm mắng mình một câu ng..u ng..ốc. Thật sự là đáng đời tự tự chịu.

Lại nghĩ đến dáng vẻ của Giang Thành, đã nhiều năm như mà mỗi lần nhắc đến Kỷ Hân Hân đều biến sắc, tôi luôn cảm thấy việc đính hôn và kết hôn không dễ dàng như tôi nghĩ trước đây.

Cho nên bây giờ tôi muốn đổi người, còn kịp không?

Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi, miễn cưỡng đè suy nghĩ xuống.

Mặc kệ như thế nào, tôi đã hao tốn thời gian với Giang Thành vài năm, phí tổn ngâm mình cũng lớn. Cho đến khi tôi thực sự chắc chắn về điều này, tôi vẫn có chút không muốn từ bỏ.

Vì thế……

Giang Thành, tôi cho thêm ba cơ hội, đừng tôi thất vọng.

4.

Mùa đông giá rét ở bên ngoài chịu lạnh nửa ngày, tôi đã bị cảm mạo phải nằm ở nhà, gọi đồ ăn ở bên ngoài sống tạm qua ngày.

Kỷ Hân Hân đã trở lại, chắc chắn Giang Thành không để ý tới tôi, ngoại trừ đánh răng, tôi hầu như không thèm rửa mặt. Cứ như sống kiểu người không ra người, ngợm không ra ngợm vài ngày, tốt Kiều Kiều gọi điện thoại tới:

“Tiểu Vãn, mình nghe Hà Phong tối nay có tiệc chiêu đãi một người , rất náo nhiệt, cậu có muốn tới đây chơi không?”

Mấy ngày liền đều ăn cháo, trong miệng tôi đã sớm nhạt đến không còn một chút mùi vị, có sẵn đồ ăn ngon, không đi mới là lạ!

Hơn nữa, để duy trì phong cách sống của mồ côi tội nghiệp, tôi còn trơ tráo tham dự nhiều buổi họp mặt khác nhau.

Nhắc mới nhớ, Giang Thành chính là người tôi quen biết trong một bữa tiệc.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần: “Đi! Ở đâu, gửi địa chỉ cho mình!”

“Được!” Kiều Kiều ha hả lên tiếng, nhanh chóng gửi địa chỉ qua cho tôi.

……

Rửa mặt, trang điểm, thay quần áo, một mạch là xong. Tôi đón xe đi thẳng đến địa chỉ mà Kiều Kiều gửi, đẩy cửa ra mới phát hiện là tiệc chào mừng Kỷ Hân Hân quay lại.

“Tiểu Vãn, sao em lại tới đây?” Nhìn thấy tôi, Giang Thành hơi sửng sốt.

Tôi nghe tiếng bèn lại, thấy Kỷ Hân Hân đang đứng bên cạnh ta, giống như nữ chủ nhân. Cô ta mở miệng hỏi: “Giang Thành, biết ấy sao?”

Một đám người phía sau bọn họ thì nháy mắt ra hiệu, hả hê tôi. Giang Thành nhíu mày một chút: “Ừ, .”

Kỷ Hân Hân thản thốt, ý thức không ổn, nhanh chóng buông tay Giang Thành ra. Lông mày Giang Thành lập tức nhíu chặt hơn, tốt Dương Liễu của Kỷ Hân Hân ra mặt chê : “Ninh Vãn, lo lắng nên đi theo Giang Thành sao? Thật là không biết xấu hổ!”

Nghe , Giang Thành nhíu mày càng sâu: “Tiểu Vãn, Hân Hân là tốt của . Cô ấy đã trở lại, là tốt nên bọn tổ chức tiệc chào đón ấy, em không nên nghĩ lung tung, càng không cần phải theo dõi .”

Tôi có chút muốn . Cùng khác tay trong tay trước mặt , còn bảo tôi không nên nghĩ lung tung? Tôi có mù đâu?

5.

Lúc tôi há miệng tính thì Kiều Kiều từ WC trở về vội vàng mở miệng: “Aizz, thật ngại quá! Là tôi bảo Tiểu Vãn tới, tôi không biết hôm nay là tiệc chào mừng Kỷ Hân Hân, ấy cũng không biết Giang Thành cũng ở đây. Là do Hà Phong, không rõ ràng với tôi. Mọi người đừng hiểu lầm Tiểu Vãn.”

Kiều Kiều là của Hà Phong. Hà Phong và Giang Thành có cùng mối quan hệ xã giao, vì đều không phải là người trong giới này nên quan hệ của tôi và Kiều Kiều rất tốt.

Chỉ là không giống với tôi, Kiều Kiều dù sao cũng là con nhà giàu ở tỉnh khác, những người khác đối với ấy không dám vô lễ như với tôi. Cho nên Hà Phong bị ấy trừng mắt một cái cũng không dám lên tiếng, sờ sờ mũi.

Đối diện với tôi, Kiều Kiều ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích: “Mình cũng mới biết , mình muốn mời cậu đến đây để tuyên bố một chút chủ quyền, sợ cậu không đến, nên mới không cho cậu biết.”

Tôi hiểu Kiều Kiều nên sẽ không tức giận.

Dương Liễu thì không tin, mỉa mai : “Kiều Kiều, quá tốt! Lúc này mà vẫn lên tiếng bênh vực ta hám tiền đầy mưu mô này.”

“Đúng đúng .” Những người khác cũng khinh thường tiếp.

Tôi đã quen rồi.

Làm bộ không nghe thấy, tôi Giang Thành , rồi hào phóng : “Giang Thành, em thật sự không biết. Thôi thì, dù sao cũng đã đến đây, không chính thức giới thiệu với em một chút sao?”

Giang Thành mất tự nhiên Kỷ Hân Hân một cái. Kỷ Hân Hân có vẻ kinh ngạc, như đang đắm chìm trong khiếp sợ khi tôi và ta có vài phần giống nhau.

Sau đó, Ký Hân Hân lấy lại tinh thần, ánh mắt về phía tôi cực kỳ phức tạp, có vài phần thương , lại có vài phần không giấu vẻ trịch thưởng của kẻ bề trên.

Tôi như không biết, chỉ mỉm Giang Thành.

Trước mặt nhiều người như , Giang Thành sẽ không để mất mặt. Anh ta bại trận, thản nhiên mở miệng :

“Hân Hân, đây là , Ninh Vãn.”

“Tiểu Vãn, đây là nối khố của , Kỷ Hân Hân.”

Tôi oán trách : “Hân Hân, lần đầu gặp mặt.”

“Nếu là nối khố của , em và cũng nhau tham gia tiệc chào đón ấy cũng là việc nên . Trước đây sao không với em một chút, người không biết sẽ cho rằng em không biết lễ nghĩa, cố ý xa cách bè.”

Giang Thành có chút khó chịu, nhẹ nhàng giật giật, chỉ là tôi ôm quá chặt, ta không tránh ra .

Dương Liễu không vui khẩy: “Ninh Vãn, còn chưa kết hôn với Giang Thành mà đã nóng lòng muốn bà chủ sao? Ngay cả giả vờ che dấu cũng không thèm, thật sự là không biết xấu hổ!”

Thẳng thắn mà , Dương Liễu trước đây miệt thị tôi ở trước mặt Giang Thành cũng không dám biểu hiện rõ ràng như . Hôm nay có lẽ là cảm thấy Kỷ Hân Hân đã trở lại, thế thân như tôi đây cũng nên rút lui, cho nên mới không kiêng nể gì như .

[Bản edit này thuộc về team Nhân Trí page, đăng tại fanpage Nhân trí page và Monkeyd]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...