04
Buổi tiệc r/ư/ợ/u. này đã định sẵn từ nửa năm trước.
Không biết có phải Giang Cảnh Ngạn lại thiếu tiền hay không, mà lần này cậu ta lại xuất hiện trong sảnh tiệc với vai trò phục vụ.
【A a a, tiết then chốt sắp đến rồi!】
【Quan hệ giữa nam nữ chính sắp bước vào bước ngoặt lớn. Lát nữa nam chính sẽ vô uống phải đồ uống có bỏ thêm thứ gì đó, toàn thân khó chịu.】
【May mà nữ chính kịp thời xuất hiện, kéo nam chính vào góc cầu thang khách sạn để giải quyết. Khoảng cách cơ thể gần như bằng không khiến hai người vốn xem nhau như em rốt cuộc cũng nhận ra cảm của mình.】
【Cho tôi đoạn đó! Cho tôi đoạn đó thật mãnh liệt vào, càng điên cuồng càng tốt!】
Ban đầu tôi chẳng định quan tâm gì đến chuyện của Giang Cảnh Ngạn, xem xong mấy “bình luận bay” đó, suốt cả buổi tiệc tôi cứ bồn chồn, không thể tập trung nổi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định đi nhắc nhở cậu ta một tiếng, bảo đừng tùy tiện uống đồ ở buổi tiệc.
Thế tôi tìm khắp nơi, lại chẳng thấy cậu ta đâu cả.
【Nữ phụ không yên vị mà ngồi, đi loanh quanh gì ?】
【Cô ta còn vương vấn nam chính à, định đi tìm ấy sao?】
【Đừng có tới! Nam chính vừa uống nhầm thuốc, cả người nóng rực, vừa mới chạm mặt với nữ chính đấy!】
【Trời ơi, nữ chính đã chủ cởi áo rồi! Nam chính sắp không kiềm chế nữa rồi!】
Xem ra, tiết cốt truyện là điều không thể cưỡng lại.
Tôi khẽ nhắm mắt, quyết định không tìm Giang Cảnh Ngạn nữa, quay lại buổi tiệc.
Thế khi đi ngang qua khúc ngoặt cầu thang, tôi chợt nghe thấy tiếng rên khẽ của một .
“A Ngạn, em không muốn thấy khó chịu, không sao đâu, em bằng lòng.”
“Anh muốn trút giận thế nào cũng , em chịu .”
Hôm nay tôi đi giày cao gót mảnh, tiếng bước chân quá rõ, vô khiến đèn cảm ứng bật sáng.
Khoảnh khắc ánh đèn bật sáng, tôi thấy một đã cởi áo ngoài, chỉ còn mặc mỗi chiếc bra, vừa khóc vừa kéo áo của Giang Cảnh Ngạn.
Gương mặt Giang Cảnh Ngạn đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt nặng nề thẳng về phía tôi.
【Nữ phụ đúng là hỏng không khí, lúc này đến đây gì chứ?】
【Cút đi không, đừng quấy rầy nam nữ chính nữa!】
Tôi cũng cảm thấy mình đến thật không đúng lúc, vội gượng một tiếng, đưa tay che mắt:
“Cứ tiếp tục nhé, tôi không thấy gì hết đâu.”
Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi vừa đi ngang qua Giang Cảnh Ngạn, cánh tay tôi bất ngờ bị ai đó nắm chặt.
Cậu ta thở hổn hển, từng chữ như đang cố gắng kiểm soát bản thân:
“Tôi biết thích đàn ông sạch sẽ, tôi chưa đụng vào ấy.”
“Nhưng hình như tôi uống nhầm thứ gì đó… bây giờ khó chịu đến sắp nổ tung rồi.”
Cậu ta đặt tay tôi lên một chỗ trên người mình, giọng khẩn cầu pha chút lúng túng:
“Cô… có thể giúp tôi một chút không?”
Khoảnh khắc bàn tay chạm vào cơ thể cậu ta, tôi sững lại tại chỗ.
Thứ cảm nhận dưới lòng bàn tay cho thấy cậu ta thật sự đang cực kỳ khó chịu, đến cả giọng cũng run rẩy không kiểm soát .
Nghĩ lại thì, những bữa tiệc như thế này mà có người ra tay bỏ thuốc, chắc chắn là loại cực mạnh, Giang Cảnh Ngạn không thể nào chống đỡ nổi.
Cậu ta tôi chằm chằm, ánh mắt ươn ướt, như đang nhấn chìm tôi trong đó.
Trái tim tôi vào khoảnh khắc ấy bỗng mềm lại một chút, trước mặt, những “bình luận bay” lại mắng chửi dữ dội hơn.
【Nam chính, hồ đồ rồi! Nữ chính đang ở ngay bên cạnh, tìm nữ phụ gì chứ?】
【Anh hãy thử với nữ chính một lần đi, tin tôi đi, sau khi thử rồi sẽ mê mệt, ấy đến mức không thể dứt ra nổi!】
【Nam chính, chẳng qua là vừa bị nữ phụ đá nên đang phản ứng cai nghiện thôi, tỉnh táo lại đi!】
【Anh quên rồi sao? Trước mỗi lần “vận ” xong với nữ phụ, đều phải chui vào nhà vệ sinh cọ rửa rất lâu, rất lâu. Giờ vất vả lắm mới rửa sạch , đừng để ta lại dơ bẩn thêm lần nữa!】
Cô chỉ mặc mỗi chiếc bra lúc này quay sang tôi, nhẹ nhàng :
“Chị ơi, chị đừng lo cho A Ngạn, em sẽ giúp ấy.”
Phải rồi, người ta là chính thức tương lai của cậu ta, tôi quan tâm sống c/h/ế/t của cậu ấy gì chứ.
Nghĩ đến đây, tôi quay người bước đi trên đôi giày cao gót, tiếng gót vang đều đều.
Chỉ là bước chân tôi chậm lại, còn ánh mắt thì vẫn len lén liếc về phía họ.
Cô kia tiến lại gần Giang Cảnh Ngạn, kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ cậu ta, giọng dịu dàng như rót mật:
“A Ngạn, em đi, em đang ở đây.”
“Đừng cố chịu đựng nữa, có thể em khóc.”
Thật là thời thế đảo điên, đến cả nơi công cộng như cầu thang khách sạn cũng dám chuyện bậy bạ.
Tôi không còn mắt mũi nào để tiếp nữa, đang định đẩy cửa thoát hiểm thì bất ngờ nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên.
Tôi quay đầu lại , chỉ thấy Giang Cảnh Ngạn nghiến răng, mạnh tay đẩy kia ra xa.
Cậu ta chụp lấy một chai thủy tinh ném xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe.
Không chút do dự, cậu dùng tay trần nhặt lấy mảnh kính vỡ, lòng bàn tay lập tức rỉ m/á/u.
“Lâm Tường Nam, tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi.”
“Thật sự… buồn nôn.”
Như thể đã đến giới hạn chịu đựng, cậu cầm mảnh kính r/ạ/c/h lên da thịt, m/á/u tươi từ cánh tay tuôn ra từng dòng, lưng dựa vào tường, cố gắng lấy lại một chút bình tĩnh.
Vừa r/ạ/c/h, cậu vừa quay đầu tôi, trong mắt lộ rõ ánh cầu xin như ánh d/a/o sáng quắc.
【Nam chính điên rồi sao? Thà tự mình bị thương cũng không chịu đụng vào nữ chính à?】
【Nữ phụ cho cậu ta uống bùa mê gì rồi hả?】
【Không sao đâu, không sao đâu, đây là truyện theo mô típ “nam chính theo đuổi vợ”, đợi đấy, sau này nam chính sẽ phải khóc lóc mà theo đuổi nữ chính!】
【Tất cả tại nữ phụ xuất hiện, nếu ta không ở đây thì có khi cốt truyện đã đi đúng hướng rồi!】
Lâm Tường Nam lúc này đã hoảng loạn hoàn toàn, lao tới định ngăn Giang Cảnh Ngạn lại.
Nhưng trước khi ta kịp lao đến, tôi đã đưa tay kéo cổ áo sơ mi của ta lại, giữ khoảng cách một mét rồi hỏi Giang Cảnh Ngạn:
“Tại sao phải tự tổn thương mình như ?”
“Cô Giang từng … chỉ chấp nhận đàn ông sạch sẽ. Nếu tôi bị vấy bẩn rồi, sẽ không còn tư cách nào để quay lại bên ấy nữa.”
Cậu ta đau đến mức cả người run lên, đuôi mắt ửng đỏ.
Rõ ràng là đang cực kỳ khổ sở, mà vẫn khiến người khác không khỏi lòng.
Tôi buông tay, bước lên phía trước, giật lấy mảnh kính trong tay cậu ta.
Gần như ngay khoảnh khắc tôi vừa đến gần, Giang Cảnh Ngạn đã không thể kiềm chế mà nhào tới, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi.
“Tiểu thư, ở cạnh … tôi thật sự không chịu nổi. Làm ơn… giúp tôi, không?”
“Không , ở đây không tiện.”
Tôi lạnh lùng đẩy cậu ta ra khỏi người mình, khi thấy vẻ mặt thất vọng hiện lên trong mắt cậu ta, tôi lại đưa tay nắm lấy tay cậu.
“Đi với tôi lên phòng trên.”
【Không phải chứ, sao nam chính lại đi theo nữ phụ, bỏ nữ chính lại một mình?】
【Thương nữ chính quá, ấy sắp khóc rồi…】
Bạn thấy sao?