“Đỡ phải đến cuối cùng chẳng gì, còn bị người ta chán ghét.”
Càng , giọng Lâm Cẩn càng đắc ý.
Nhưng bên đầu dây kia lại im lặng.
Không hiểu sao, một chút hoang mang dấy lên trong lòng ta.
Tuy nhiên, ta nhanh chóng ép cảm giác đó xuống.
Cô ta tiếp tục: “An Dĩ Hạ, chẳng lẽ tuyệt vọng đến mức không lời nào sao? Tôi đã rồi, người trong lòng Tư Dật là tôi, ấy chưa từng . Tất cả những gì ấy với chỉ là đóng kịch thôi.”
Ngay giây tiếp theo, giọng của Thịnh Tư Dật vang lên, hoàn toàn đánh nát mọi sự đắc ý của Lâm Cẩn.
“Ồ, thật sao? Cô là cái thá gì mà dám đến đây khiêu khích Hạ Hạ?”
“Xem ra tôi đã cho quá nhiều mặt mũi, khiến đằng chân lân đằng đầu.”
“Nói đi! Cô đã những gì không nên với Hạ Hạ?”
Giọng lạnh lẽo đến cực điểm, từng từ từng câu như đánh mạnh vào trái tim đang run rẩy của Lâm Cẩn.
Xong rồi, lần này ta thực sự xong đời!
Cả người Lâm Cẩn run lẩy bẩy, đến mức suýt không cầm nổi chiếc điện thoại trong tay.
Không, không thể nào. Cô ta còn đang mang thai con của Thịnh Tư Dật, sẽ không gì ta đâu!
Nghĩ thông điều này, ta lập tức lấy lại chút tự tin.
Nước mắt ta rơi lã chã, giọng cũng nhuốm đầy vẻ ủy khuất: “Tư Dật, em… em xin lỗi… em không cố ý đâu… là Thịnh phu nhân mắng em trước, em chỉ phản kháng lại mà thôi…”
“Là em sai, em biết lỗi rồi. Anh đừng như không? Em thật sự rất sợ…”
Lâm Cẩn bắt chước vẻ yếu đuối trước đây, cố gắng mềm lòng Thịnh Tư Dật.
Vừa , ta vừa thút thít vài tiếng, giọng run rẩy, như thể đáng thương đến cực độ.
Nhưng lần này, Thịnh Tư Dật không còn lòng dạ nào để dung túng ta nữa.
“Đủ rồi, không muốn thật cũng không sao, tôi tự có cách điều tra!”
Anh không cho Lâm Cẩn bất kỳ cơ hội giải thích nào, quả quyết cúp máy.
Ngay sau đó, lập tức cho người lấy lại chiếc điện thoại của ta.
Trước khi kịp xóa hay che giấu bất kỳ dấu vết nào, chiếc điện thoại đã rơi vào tay .
Khi mở hộp thư đến, những dòng tin nhắn hiện rõ rành rành. Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Lâm Cẩn đã gửi cho An Dĩ Hạ không biết bao nhiêu hình ảnh và lời lẽ khiêu khích.
Nhìn vào những hình ảnh và câu chữ không thể chấp nhận nổi đó, Thịnh Tư Dật chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong đầu vang lên tiếng sét đánh dữ dội.
Trong khoảng thời gian này, và Lâm Cẩn đã ra những chuyện đáng xấu hổ đến thế nào?
Chỉ cần thử đặt mình vào vị trí của An Dĩ Hạ, đã cảm thấy nghẹt thở đến mức muốn gục ngã.
Anh không dám tưởng tượng, trong những ngày đó, đã chịu đựng thế nào.
Nếu là , có lẽ đã phát điên từ lâu rồi.
Sắc mặt Thịnh Tư Dật tái nhợt, đau đớn đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Không biết đã bao lâu trôi qua, mới dần lấy lại bình tĩnh.
Nhưng gương mặt điển trai của lúc này lại lạnh đến đáng sợ, cả người bao phủ bởi sát khí, sặc mùi nguy hiểm.
Chương 14
Lâm Cẩn sợ hãi tột cùng. Thịnh Tư Dật An Dĩ Hạ như , nếu biết hết mọi chuyện, sẽ gì ta đây?
Cô ta không dám nghĩ tiếp.
Ngay lúc này, một ý tưởng lóe lên trong đầu, có lẽ là cách duy nhất để bảo toàn bản thân.
Lâm Cẩn vội vàng lấy thiết bị livestream ra, chỉnh lại trang điểm và trang phục, cố gắng khiến mình trông yếu đuối và đáng thương hơn.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ta mở livestream, lặng lẽ rơi nước mắt, bộ dạng vô cùng tội nghiệp.
“Các chị em, các em ơi, tôi… tôi bị bắt nạt rồi…”
“Bạn trai tôi… lại còn có khác ở bên ngoài. Anh ấy có lẽ sẽ vì ta mà bỏ rơi tôi. Nhưng tôi đã mang thai con của ấy rồi! Sao ấy lại có thể đối xử với tôi như ?”
“Rõ ràng… rõ ràng trước đây ấy cũng rất tôi. Sao lại có thể như thế này?”
“……”
Bằng những lời thêm mắm dặm muối, Lâm Cẩn thành công biến mình thành một vô tội bị bắt nạt.
Thậm chí, ta còn lật ngược trắng đen, đổ hết mọi chuyện ta với An Dĩ Hạ sang cho ấy.
Còn bản thân ta thì trở thành nạn nhân đáng thương.
“Các chị em, các em, mọi người giúp tôi với không? Tôi rất sợ. Bạn trai tôi có thể sẽ bắt tôi bỏ đi đứa bé trong bụng.”
“Tôi có thể không cần ấy, tôi không muốn bỏ đứa bé này. Đứa bé là điểm tựa tinh thần của tôi. Tôi không thể mất nó.”
Lâm Cẩn vừa khóc nức nở vừa kể lể đau lòng trên livestream.
Hàng loạt cư dân mạng phẫn nộ đứng ra bênh vực cho ta.
“Cái bồ nhí kia sao dám đối xử với chị như thế chứ?”
“Đàn ông đúng là chẳng đáng tin chút nào!”
“Tôi ở gần nhà của chị đây, để tôi tới giúp!”
Bạn thấy sao?