Trỗi Dậy Từ Lòng [...] – Chương 5

“Con trai các người ngoại mà các người còn giúp đỡ, mà còn dám bố mẹ người khác là đồ vô dụng, đồ vô dụng nhất chính là các người đấy!”

Tôi cúp máy, cho đến khi phiên tòa diễn ra mới gặp lại họ.

Họ đã mời một luật sư khá nổi tiếng để bào chữa cho con trai mình.

Trong phòng xử án, những lời của luật sư ấy thật sự rất sắc bén, từng câu từng chữ như khép chặt lại mọi đường lùi.

Trần Hằng thậm chí còn có vẻ rất tự tin rằng tôi sẽ thua. Linh Ảnh ngồi bên cạnh, mặc bộ váy thiết kế đắt tiền, còn cầm một bó hoa hồng.

Cô ta thì thầm vào tai tôi:

“Cô nhất định sẽ thua, đến lúc đó đừng có khóc.”

Tôi chỉ ta , không gì thêm.

Khi tòa đọc đến những chứng cứ quan trọng, luật sư của tôi, không lâu trước khi phiên tòa bắt đầu, đã đưa ra một chứng cứ.

Chứng cứ này mà bên đối phương không hề hay biết, khi tòa công bố, Linh Ảnh ngồi bên cạnh tôi lập tức mặt mày tái mét.

Tôi ta :

“Cô tái sinh, không có nghĩa là người khác không thể.”

Linh Ảnh tôi, mắt mở to, kinh ngạc.

Chứng cứ đó là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Linh Ảnh và Trần Hằng sau khi tôi bị Linh Ảnh chẩn đoán sai và bị chôn vùi.

Trong đoạn ghi âm, tất cả chứng minh một điều rõ ràng:

Hai người đó xác nhận tôi còn sống, vì Linh Ảnh là người đầu tiên tuyên bố tôi đã chết, và còn đang chuẩn bị chôn tôi, nên dù họ biết tôi còn thở, họ cũng không ngăn cản, thậm chí còn giúp đỡ.

Từ đây, có thể chứng minh rõ ràng là một vụ cố ý người không thành.

Kết quả, Trần Hằng không chỉ thất bại trong việc kháng án mà còn khiến Linh Ảnh bị lôi vào.

Linh Ảnh bị đưa đi ngay lập tức.

Sau khi bị thẩm vấn, Linh Ảnh không chịu nổi nữa, cuối cùng đổ hết mọi chuyện lên đầu Trần Hằng. Thậm chí trong vài lần hòa giải có người thứ ba có mặt, ta cũng thẳng thừng với tôi:

Thực ra Trần Hằng cũng là người tái sinh, và lần này việc chôn tôi là do chính ta đề xuất.

Cô ta còn bảo rằng Trần Hằng trước đây cố không để tôi mang thai, không phải ta bảo ta , mà là do bản thân Trần Hằng có vấn đề.

Anh ta sợ tôi sẽ ép ta đi kiểm tra sức khỏe để có con.

Vì cái tự trọng mong manh của bản thân mà ta đã nhiều lần cho tôi uống thuốc tránh thai, khiến tôi giờ gần như không còn cơ hội sinh con.

, khi xác nhận lại ý định của mình, tôi đã tuyên bố rõ ràng rằng không chấp nhận bất kỳ sự hòa giải nào, tôi muốn họ phải trả giá.

Cuối cùng, cả hai người đều bị kết án, mặc dù án không lâu, ít ra cũng đã hủy hoại hoàn toàn cuộc đời họ.

Nhà họ Linh giờ chẳng ai còn nhắc đến ta nữa. Trần Hằng thì không chỉ mất việc mà còn bị công chúng lên án tơi tả. Trước đây có bao nhiêu người mắng tôi trên tài khoản của tôi thì bây giờ mỗi ngày đều canh me mắng chửi hai người này.

Trong những năm qua, tôi đã mở rộng công ty và tiến vào thị trường tỉnh ngoài, thành lập chi nhánh ở đó.

Năm mà Trần Hằng ra tù, công ty tôi tự tay xây dựng đã thành công niêm yết trên sàn chứng khoán. Tôi cũng ngay lập tức lọt vào danh sách người giàu.

Ngay khi tôi tổ chức tiệc ăn mừng, tôi đã thấy Trần Hằng và bố mẹ ta.

Không biết từ đâu họ có thiệp mời dự tiệc của tôi. Sau khi bước vào, họ bị đối tác của tôi phát hiện.

Câu chuyện tôi suýt bị họ chết đã trở thành điều ai cũng biết, và đối tác của tôi không có ấn tượng tốt với Trần Hằng nên họ định gọi người đuổi họ đi để tôi có thể vui vẻ mà không phải thấy mấy người phiền phức này.

Thế lúc đó, mẹ Trần Hằng không biết lấy đâu ra tự tin mà quay sang đối tác của tôi :

“Cậu biết tôi là ai không? Cậu định đuổi tôi à?”

Nói xong, bà ta đẩy Trần Hằng về phía trước.

“Đây là chồng ta, hồi trước các người chủ của các cậu suốt ngày nịnh bợ con trai nhà tôi, giờ chắc cũng vì muốn thu hút sự ý của con trai tôi mà phải việc chăm chỉ đến mức này.”

Nói xong, bà ta chỉ vào chiếc bàn ở giữa.

“Vì con trai tôi, tôi không nên ngồi ở cái góc này, tôi phải ngồi ở bàn chính mới đúng.”

Nói xong, bà ta còn liếc Trần Hằng.

Trần Hằng lúc đó đang tìm kiếm tôi.

Anh ta cứ quanh, mãi đến khi thấy tôi bước ra trong chiếc váy dạ hội thì ta lập tức đi về phía tôi.

“Giang Vận!”

Anh ta gọi tên tôi, tôi lại đang trò chuyện với một chàng trai trẻ tuổi hơn ta.

Đối tác của tôi liền với Trần Hằng:

“Cô ấy là người trước đây mà cho là không xứng với mình, thế mà khi rời bỏ , ấy lại có bao nhiêu người theo đuổi. Cậu ta là con nhà giàu, không chỉ có năng lực mà còn giúp đỡ Giang Vận, cả hai đã hợp tác mấy dự án lớn.”

Trần Hằng nghe xong chẳng nghĩ gì thêm, chỉ với bố mẹ mình:

“Con biết ngay mà, đúng là chuyện này chỉ có Giang Vận mới tự . Cô ta không có bản lĩnh gì, chắc là vẫn phải nhờ đàn ông thôi.”

Bố mẹ Trần Hằng gật đầu, và bố ta tự tin :

“Vậy ta chắc chắn vẫn chưa quên con. Năm đó nhất quyết phải đưa con vào tù chính là để cho con nhớ đời, giờ thấy con chắc chắn sẽ kích đến độ không cầm nước mắt.”

Trần Hằng nghe xong có vẻ cũng rất tự tin.

Anh ta bước thẳng tới tôi.

“Giang Vận! Là tôi, Trần Hằng.”

Anh ta nghĩ tôi sẽ giống như trước, thấy ta rồi lao tới ôm chầm lấy ta. Anh ta thậm chí còn dang rộng tay ra, đợi tôi chạy lại.

Nhưng không ngờ là tôi lại kéo tay trai tôi đi về phía giữa sàn. Bạn trai tôi, Cố Đình Thư, đưa tôi lên sân khấu, chỉnh lại micro cho tôi rồi ra hiệu tôi có thể phát biểu.

Tôi ấy rồi gật đầu, sau đó quay sang mọi người :

“Chào mừng mọi người đến với buổi tiệc ăn mừng của tôi. Thành công của dự án lần này không thể thiếu sự hỗ trợ của các đối tác, quan trọng nhất là nỗ lực của chính bản thân tôi.”

Nói xong, tôi thấy Trần Hằng đứng dưới. Tôi ta và :

“Ngoài ra, tôi cũng phải cảm ơn bản thân trước đây đã có đủ dũng khí để từ bỏ một mối quan hệ tồi tệ, từ bỏ một gã đàn ông có ý định chết tôi, để giờ có thể đứng ở đây, thấy ta ra tù và đứng trước mặt tôi!”

Tôi chỉ vào hướng Trần Hằng, :

“Nhìn ta thảm như , tôi không thể nhịn . Tất cả các độc thân ở đây, hãy nhớ cái mặt này, đừng bao giờ gặp phải ta, ta là kẻ đáng ghê tởm nhất trên đời.”

Nói xong, Trần Hằng không còn giữ nổi bình tĩnh. Khi tất cả mọi người đều ta, ta vội vàng kéo bố mẹ mình đi.

Sau đó, tôi và đối tác còn chuẩn bị mở rộng công ty ra nước ngoài.

Trần Hằng cuối cùng vẫn cưới Linh Ảnh. Nhưng trong khi Linh Ảnh sinh con thì đột nhiên gặp phải tai nạn. Cô ta bị chôn vùi dưới đất, và Trần Hằng để cứu ta mà bị đè vỡ tủy sống.

Cuối cùng bố mẹ ta từ bỏ việc cứu chữa.

Ngày ta qua đời, tôi đi ta lần cuối. Nhìn tấm ảnh đen trắng của ta, chỉ cảm thấy câu cũ thật đúng:

“Không phải không báo, chỉ là chưa đến ngày.”

Sau đó, cuộc sống của tôi cứ thế thăng tiến, không ai có thể cản trở.

Tôi đính hôn với Cố Đình Thư. Không lâu sau thì tổ chức đám cưới, sinh con và sống hạnh phúc.

Tôi tin rằng cuộc đời tôi sau này sẽ rực rỡ vô cùng.

(Truyện kết thúc)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...