Nhưng vẫn bênh Cao Bách Xuyên:
“Chú mày đâu có cố ý.”
“Mà người chỉnh đàn mắc lắm đó.”
“Để mẹ tìm ít thuốc bôi cho con là ổn thôi.”
Tôi thu lại ánh mắt, không còn chút kỳ vọng nào nơi bà ta nữa.
Từng ấy năm qua, tôi đã quen với cuộc sống không có mẹ.
Ngày đầu tiên có kinh nguyệt, cũng là bố tôi luống cuống đi gọi chị hàng xóm đến hướng dẫn tôi phải sao.
Ngay lúc đó, cửa bật mở, Cao Hiểu Lan trở về.
Cô ta cao ráo, dáng người đầy đặn.
Đứng cạnh tôi – người gầy gò vì thiếu ăn – đúng là một trời một vực.
Bộ váy công chúa nhiều tầng ta mặc, tôi chỉ từng thấy ở kiếp trước.
Thời điểm hiện tại, chắc chắn là hàng nhập khẩu.
Cô ta như thể không hề thấy tôi, chạy thẳng vào nhà ôm cổ Chu Tố Mai nũng nịu:
“Mẹ, mẹ có nhớ con không?”
Tôi lạnh lùng Chu Tố Mai, khẽ :
“Cao Hiểu Lan gọi bà là mẹ, tôi nên gọi bà là gì đây?”
“Dì à?”
Chu Tố Mai bỗng sững người.
“Mày—”
Bà ta bất ngờ nâng giọng, không che giấu nổi sự hoảng loạn và chột dạ.
“Chát—!”
Một cái bạt tai nóng rát giáng thẳng vào mặt tôi.
“Hiểu Lan gọi tao là mẹ thì sao?! Mày đừng có giọng châm chọc ở đây!”
Đầu óc tôi choáng váng vì bị đánh.
Chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng “rầm” ngoài cửa.
Bố tôi quăng đồ trong tay xuống, lao vào đẩy bà ta ra, che chắn cho tôi phía sau.
“Chu Tố Mai, sao bà dám đánh con tôi?!”
Tôi chưa bao giờ thấy bố tức giận đến với bà ta.
Cả đời ông, luôn là người nhún nhường, cưng chiều, nhẫn nhịn bà ấy.
Thậm chí, một câu nặng lời trước mặt bà ta cũng chưa từng dám .
Ngực bố tôi phập phồng dữ dội, cơn giận bùng nổ khiến ông thở dốc từng hồi.
“Bà phát điên cái gì hả?!”
Chu Tố Mai không ngờ bố tôi lại nổi giận đến thế, cảm thấy mất mặt, liền gào lên như hóa điên:
“Chu Tố Mai, tôi nhẫn nhịn đủ rồi! Bà đối xử với tôi thế nào tôi cũng nhịn. Nhưng bây giờ bà dám vì người ngoài mà ra tay đánh con ruột của mình?!”
Sắc mặt Chu Tố Mai xám xịt:
“Bách Xuyên với Hiểu Lan không phải cũng là người nhà à?! Tôi chăm sóc họ thay đấy, tôi sai chỗ nào?!”
“Với lại, ở quê các người cũng đâu có đói chết? Nhà đất vẫn còn đó, không đủ sống chắc?!”
“Cứ phải mò lên đây phiền người khác là sao?!”
Ánh mắt bố tôi lúc này trống rỗng như một cái giếng cạn, chỉ còn lại sự mệt mỏi lặng lẽ.
Ông hừ lạnh một tiếng:
“Chăm sóc? Là loại chăm sóc… leo lên giường luôn ấy hả?”
Thì ra… ông đã biết từ lâu.
Chu Tố Mai mấp máy môi như muốn phản bác, lại không biết nên gì.
Cao Bách Xuyên mặt mày tái mét, không nhịn lên tiếng:
“Anh hai! Trước mặt con cái mà gì ?!”
Bờ vai bố tôi khẽ run, cả người như gầy sọp hẳn đi:
“Tôi đã tận mắt thấy hết rồi, khỏi cần diễn nữa.”
“Chu Tố Mai, cái mũ xanh này tôi cũng đội đủ rồi, ly hôn đi.”
Nghe đến hai chữ “ly hôn”, Chu Tố Mai sững người, rồi bỗng như trút gánh nặng, thở phào.
Bà ta lạnh:
“Ly thì ly! Anh dắt con bé chết tiệt này về quê sống đi! Tôi với Bách Xuyên cũng yên thân.”
Tôi khẽ bật .
Bước lên một bước, bình thản nhướng mày:
“Ly hôn à? Đâu có dễ thế.”
“Mẹ à, mẹ nghĩ… tội kết hôn chồng chéo, tối đa bị bao nhiêu năm tù ấy nhỉ?”
5.
Nghe , chân Chu Tố Mai khựng lại, suýt thì đứng không vững.
Cao Hiểu Lan lập tức xông tới, hùng hổ muốn đánh tôi.
Tôi đẩy ta ngã ra đất.
Dù ta cao to hơn tôi, sức lại không thể so với tôi – người ruộng từ nhỏ.
Cô ta lồm cồm bò dậy, gào lên:
“Cao Vân, mày có còn lương tâm không?!”
“Mẹ mày khi sinh mày bị băng huyết suýt chết, giờ mày lại muốn tống bà ấy vào tù?!”
“Thà đẻ ra miếng thịt xá xíu còn hơn đẻ ra mày!”
Tôi lạnh lùng ta, khẩy.
Cao Hiểu Lan tuy ngu ngốc, rất biết xu nịnh.
Cô ta hiểu rõ, chỉ cần bám lấy cái ông bố vô dụng kia và lấy lòng Chu Tố Mai, đời ta mới có cơ hội đổi đời.
Kiếp trước, nhờ sự sắp xếp của Chu Tố Mai, ta đặc cách vào đại học bằng suất năng khiếu nghệ thuật.
Trong trường lại cặp một thiếu gia nhà quan.
Tốt nghiệp chưa lâu đã cố mang thai, rồi lấy cớ “cưới chạy bầu” để bước chân vào nhà giàu.
Chu Tố Mai còn thu xếp cho ta một chân giảng viên đại học.
Cô ta sống cả đời nhàn nhã như bà hoàng.
“Tôi nghe mẹ ruột của là vì cứu mà bị xe đâm chết.”
“Giờ gọi người khác là ‘mẹ’ một cách vui vẻ như , không sợ nửa đêm mẹ ruột về tìm à?”
“Mày…!”
Bạn thấy sao?