Trở Về Với Lá [...] – Chương 3

Chương 3

Tôi rón rén bước lại gần, qua khe cửa mở hờ, tôi thấy Chu Tố Mai để trần nửa thân trên, đang ôm lấy Cao Bách Xuyên.

Chu Tố Mai trách móc bằng giọng nhỏ nhẹ:

“Sao lại mò qua đây giờ này? Anh hai với con bé vẫn còn ngoài kia đó!”

Cao Bách Xuyên đưa tay véo lấy ngực bà ta, khẽ:

“Sao? Tôi em không hài lòng à?”

“Hay là để hai tôi vào cùng luôn nhé?”

“Đồ chết tiệt!” Chu Tố Mai ngồi hẳn lên người hắn, vặn vẹo đầy nôn nóng.

“Trên người ông ta đầy mùi ông già!”

“Con đàn bà lẳng lơ!”

Cao Bách Xuyên giật tung váy ngủ của bà ta.

Hai người vừa những lời dâm ô, vừa cuồng nhiệt lao vào nhau.

Chẳng mấy chốc, tiếng rên rỉ dâm đãng cùng tiếng giường cót két bắt đầu vang lên qua khe cửa.

Tuy tôi từng nghi ngờ, không ngờ hai người đó đã trơ trẽn đến mức này!

Hồi xưa, lúc Chu Tố Mai xuống nông thôn đi lao , bà ta đã vừa gặp đã phải lòng Cao Bách Xuyên – người vừa đẹp trai vừa phong độ.

Nhưng Cao Bách Xuyên chê bà ta lớn tuổi nên đi cưới người khác.

Chu Tố Mai tức giận nên mới gả cho bố tôi.

Sau đó, vợ của Cao Bách Xuyên bệnh chết.

Thấy Chu Tố Mai thi đậu đại học, tiền đồ rộng mở, hai người bèn nhanh chóng nối lại quan hệ.

Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống gương mặt bố tôi đang ngủ say.

Chắc ông quá mệt mỏi nên mới ngủ sâu đến .

Nhìn đôi môi nứt nẻ của ông, lòng tôi đau nhói như dao cắt.

Tôi không dám thẳng mọi chuyện với ông.

Nhưng ở kiếp này, tôi nhất định sẽ giúp ông thoát khỏi người đàn bà độc ác ấy cùng đám họ hàng hút máu, sống một đời tự do, đường hoàng.

4.

Sáng hôm sau, Chu Tố Mai rạng rỡ đi rửa mặt trong nhà vệ sinh công cộng.

Thỉnh thoảng còn có mấy người hàng xóm khen bà ta “sắc mặt hôm nay đẹp quá”.

Hiếm thấy, bà ta còn lệ nấu cả bàn ăn sáng chờ mọi người cùng ăn.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng ăn bữa nào do chính tay bà ta nấu.

Trên bàn có một quả trứng lòng đào, tôi vừa đưa tay định lấy,

Thì bị đũa của Chu Tố Mai quật trúng tay:

“Trứng lòng đào này để tẩm bổ cho mày! Sao mày tham ăn thế hả?!”

Ánh mắt bà ta dừng lại trên mặt Cao Bách Xuyên, ánh mập mờ khó tả.

Cao Bách Xuyên vội cúi đầu, khẽ ho một tiếng.

Hai người cứ lén lút đong đưa nhau khiến tôi cảm thấy kinh tởm.

Bố tưởng tôi thật sự muốn ăn trứng, liền nhẹ nhàng dỗ dành:

“Muốn ăn thì lát nữa bố nấu cho con.”

Ăn xong, Chu Tố Mai lau miệng, rồi :

“Bách Thành, tôi với Bách Xuyên đều phải đi , ở nhà rảnh rỗi, sửa mấy cái cửa sổ trong phòng ngủ giúp đi, hỏng hết cả rồi.”

Bố tôi lúng túng gật đầu.

Mũi tôi cay xè, tim đau như bị kim châm từng nhát.

Tôi lang thang quanh khuôn viên Đại học Hải Thành một lúc lâu.

Tôi biết Cao Bách Xuyên sắp xếp vào ở phòng hậu cần.

Thỉnh thoảng có sinh viên chào hỏi hắn, người thì gọi là “thầy Cao”, người thì gọi là “ rể giáo viên Chu”.

Tôi khẩy, cái loại chưa học hết tiểu học như hắn mà cũng xứng gọi là “thầy”.

Tôi gọi một sinh viên lại, chỉ về phía Cao Bách Xuyên:

“Anh kia là chồng giáo Chu hả?”

Sinh viên gật đầu:

“Đúng rồi, Chu với rể cảm lắm!”

“Tối nào cũng thấy hai người dắt tay nhau đi dạo trong sân trường.”

Quả nhiên, đôi cẩu nam nữ này luôn tự nhận là vợ chồng ở chốn công khai.

Tôi siết chặt nắm tay, âm thầm ghi nhớ tên các lãnh đạo và địa chỉ phòng tiếp nhận tố cáo của trường.

Về đến nhà, tôi đứng ở cầu thang đã nghe thấy tiếng Chu Tố Mai đang trò chuyện với hàng xóm.

“Cô Chu à, nhà người sửa nhà hả? Làm nhanh tay quá trời!”

“Ừ đúng rồi.” Chu Tố Mai khẽ, lấy tay che miệng duyên.

“Người nhà dưới quê lên đấy mà, dù gì cũng có chút quan hệ, nhờ vả ăn bữa cơm.”

“Cô cũng biết rồi đấy, lão Cao nhà tôi tuy cao to, chỉ cái mã, chứ chả nổi việc tay chân gì.”

“Phải đấy. Thầy Cao là kiểu thanh niên nghệ sĩ mà, sao mấy chuyện nặng nhọc .”

Tôi tức đến nghiến chặt răng, đập tay lên cửa sắt “rầm rầm”.

Hai người kia bị dọa giật mình, lập tức câm nín.

Lúc Chu Tố Mai và Cao Bách Xuyên bước vào nhà, tôi đang nghịch thử cây đàn piano của Cao Hiểu Lan.

Ở quê bao nhiêu năm, đến cây đàn tôi còn chưa thấy, gì đến việc chơi.

“Mày cái gì đấy?!”

Cao Bách Xuyên quát lớn, bước nhanh tới đập mạnh nắp đàn xuống.

Tôi chưa kịp rút tay lại, hai ngón tay bị kẹp đau điếng.

Tôi hét lên một tiếng vì đau, ngón tay lập tức sưng đỏ lên.

Thấy tôi bị thương, mặt Cao Bách Xuyên cũng có chút khó xử, bèn làu bàu:

“Ai bảo mày tự tiện đụng vào đàn của Hiểu Lan?”

“Nếu lệch âm thì mày bỏ tiền người chỉnh à?”

Tôi cố nhịn nước mắt, sang Chu Tố Mai:

“Mẹ bỏ ra cả đống tiền mua đàn, cho cháu tập đàn…”

“Còn con ruột thì đến cây đàn cũng không chạm vào sao?”

Chu Tố Mai bị tôi hỏi nghẹn, gương mặt thoáng chút ngượng ngùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...