“Cô ấy không phải hạng người như . Cô ấy từ lâu đã giúp trai xử lý công việc công ty, học hành giỏi giang, sắp tới thi đại học chắc chắn sẽ vào trường top đầu trong nước. Cô tốt nhất nên thu lại những ý đồ nhỏ nhặt của mình đi.”
Tôi chăm nghe họ lần lượt chê bai mình, xen lẫn vài câu “giải thích” của Triệu Huệ, cứ như thể ta là chị bao dung và độ lượng .
Đợi đến khi đám vịt cạc cạc này cuối cùng cũng chịu im lặng, tôi mới thong thả lên tiếng:
“Nói xong chưa? Nói xong thì đi lấy đồ ăn cho tôi, rồi mang thêm ly nước nữa. Làm thế tôi sẽ tha thứ cho các người.”
Tôi lười biếng ngồi xuống một chiếc sofa mềm mại. Tất cả mọi người trố mắt , sau đó lên.
Cậu con trai lúc nãy to nhất, đến mức rượu trong ly cũng bị đổ ra.
“Ôi trời ơi, chết mất thôi. Triệu Huệ, em đúng là trò lớn. Còn đòi người ta lấy đồ ăn với nước uống. Não ta có vấn đề à?”
Triệu Huệ tôi với ánh mắt trách móc, trong lòng chắc hẳn đang đắc ý lắm:
“Tiểu Ý, sao em có thể ra lệnh cho mọi người như thế chứ?”
“Sao lại không ?”
Tôi mở to đôi mắt đầy tò mò, lấy điện thoại ra, kết nối với màn hình lớn, nhấn nút phát.
Ngay lập tức, những câu lúc nãy của đám thiếu gia, tiểu thư vang lên trên màn hình lớn:
“Con quê mùa ở đâu ra thế này?”
“Nghe là một con nhỏ lêu lổng?”
“Tự cân nhắc đi!”
…
Không ai còn nữa.
Toàn bộ khán phòng chìm vào im lặng, mọi người chết đứng như tượng.
Các bậc trưởng bối và một số ông trùm kinh doanh trong phòng sắc mặt tối sầm lại.
Đám thiếu gia, tiểu thư đối diện tôi tái mét mặt mày, chẳng ai thốt nên lời.
Nhưng người tái nhất vẫn là bông hoa trắng kiều nhà tôi – Triệu Huệ.
Cha mẹ tôi đi tới, mặt lạnh tanh, không một lời, chỉ chằm chằm vào các bậc phụ huynh của đám thiếu gia, tiểu thư kia.
Ngay cả Triệu Dạ, trai đáng ghét của tôi, cũng đứng chắn trước mặt tôi, nụ nhạt nhẽo đầy khó chịu.
Triệu Huệ bối rối mấp máy môi, biện minh rằng ta đã cố gắng ngăn cản mọi người chế nhạo tôi, không thành công.
Cha mẹ tôi vẫn còn chút mềm lòng với ta, mẹ tôi nắm tay ta, dịu dàng an ủi:
“Tiểu Huệ, đừng sợ, không phải lỗi của con.”
Tôi khẽ nhếch môi, trong lòng đầy khinh thường.
Đám người vừa rồi còn hung hăng giờ đây đều bị phụ huynh của mình kéo tới trước mặt tôi, nở nụ cầu hòa.
“Tiểu Ý à, thằng nhóc nhà lỡ miệng, cháu đừng giận. Cô về nhà sẽ dạy dỗ lại nó ngay!”
“Đúng , con bé nhà cũng thế. Cứ đợi về nhà tôi sẽ lột da nó. Còn học hành thì lúc nào cũng đứng cuối bảng mà còn dám chê bai người khác!”
Lúc này cha mẹ tôi mới nguôi giận đôi chút, ngập ngừng tôi:
“Tiểu Ý, hay là bỏ qua đi. Dù sao cũng chỉ là đám trẻ giỡn với nhau thôi.”
Tôi là đứa trẻ ngoan, nghe lời lắm, nên tất nhiên sẽ đồng ý rồi.
Tôi tỏ vẻ vô tội, đám thiếu gia, tiểu thư mặt đỏ bừng trước mặt:
“Tôi rồi mà, chỉ cần mang cho tôi chút đồ ăn với nước uống, tôi sẽ tha thứ cho mọi người.”
Lần này không ai dám nữa.
Dưới ánh mắt của bao người, họ ngậm bồ hòn ngọt, lẳng lặng đi lấy đồ ăn và nước uống cho tôi.
Tôi nhâm nhi ly nước cam, cuối cùng buông một câu:
“Tôi tha thứ cho mọi người rồi đấy! Tôi là một đứa trẻ rộng lượng mà!”
Cả buổi hôm đó, trên gương mặt của Triệu Huệ không còn nụ nào nữa.
Về nhà, ta cũng ngoan ngoãn hơn hẳn.
Đáng tiếc, tôi còn tưởng ta biết điều rồi, ai ngờ ta lại đang âm thầm chuẩn bị một cú đòn lớn hơn cho tôi.
— 4 —
Hôm đó trong bữa sáng, tôi giả vờ như vô nhắc đến mẹ nuôi của mình, Hạ Tịnh.
“Các người định xử lý bà ấy thế nào?”
Cả nhà họ Triệu nhau, thần sắc có chút không tự nhiên.
Triệu Huệ thì cúi đầu, trông như sắp khóc.
Cuối cùng cha tôi là người lên tiếng trước, ông tôi với vẻ nịnh nọt:
“Chuyện này, Tiểu Ý à, kiểu người như bà ta chắc chắn sẽ tự gặp quả báo thôi!”
Mẹ tôi cũng gật gù:
“Đúng thế, đến bà ta chỉ bẩn tay chúng ta.”
Triệu Dạ vẫn lạnh lùng ăn sáng, không tham gia vào cuộc trò chuyện này.
Tôi nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Vậy ý các người là không định truy cứu, đúng không?”
Cha mẹ tôi cứng đờ, mặt mũi ngượng ngập, há miệng không gì.
Triệu Dạ thở dài, cuối cùng đành mở lời:
“Tiểu Ý, bây giờ bên ngoài ai cũng biết Hạ Tịnh là mẹ ruột của Tiểu Huệ. Em cũng hiểu mà, nếu cha mẹ ruột có tiền án phạm tội, chắc chắn con cái sẽ bị ảnh hưởng.
“Chúng ta rất muốn bà ta bị trừng , điều kiện tiên quyết là không liên lụy đến Tiểu Huệ. Con bé vô tội.
“Vả lại, Hạ Tịnh dù sao cũng đã nuôi em lớn đến từng này. Thật sự chúng ta không tiện truy cứu. Em hiểu mà, đúng không?”
Triệu Huệ mọi người đầy , cha mẹ tôi nhẹ nhàng vỗ tay ta an ủi, trai tôi thì mỉm ấy.
Cảnh tượng gia đình thật là ấm áp cảm .
Tôi tan khoảnh khắc ấy bằng một tiếng khẩy.
“Nuôi tôi?”
Dưới ánh mắt khó chịu của họ, tôi chậm rãi xắn tay áo, để lộ cánh tay đầy sẹo và vết cháy thuốc lá.
Mẹ tôi lập tức đưa tay che miệng, nước mắt chực trào.
Cha tôi cũng run rẩy môi, không nên lời.
Triệu Dạ quay mặt đi, không dám .
Chỉ có Triệu Huệ, cắn môi, nắm chặt tay đến mức run rẩy.
Tôi tiếp tục kéo ống quần lên, để lộ đôi chân đầy vết roi ngang dọc chi chít.
Nhìn mấy người họ run rẩy, tôi hài lòng, mỉm rồi từ từ chỉnh lại quần áo.
Sau đó, tôi bỏ lại một câu:
“Tôi đi học đây, không đi cùng chị đâu, chị .”
Đeo cái balo rách tả tơi, tôi không từ chối tài xế riêng đưa đón.
Có lợi không chiếm thì không phải tôi, đặc biệt là lợi từ nhà họ Triệu.
Nhưng sau đó nghĩ lại, tôi đoán có lẽ những vết thương trên người tôi hôm đó quá kinh khủng, phản ứng của cả nhà cũng quá mạnh, nên đã khiến Triệu Huệ quyết tâm hành .
Dù sao, nếu không ra tay tàn nhẫn hơn, chắc ta không thể lấy lại vị trí trong gia đình này.
Ở trường, Hạ Phi vừa thấy tôi đã phấn khích hét lên ngay giữa hành lang:
“Chị Huệ! Cuối cùng chị đã về! Nữ hoàng trường Hằng Cao trở lại rồi đây!”
Tôi đã không biết bao nhiêu lần là đừng xem mấy bộ phim xã hội đen nữa, mà cậu ta chẳng chịu nghe. Tôi chẳng thèm để ý.
Bạn bè trong trường đều nghe về thân thế của tôi, ai nấy đều sốc khi biết tôi là thiên kim thực sự của Tập đoàn Huy Nguyệt.
Thật ra đúng là sốc mà, tôi lạnh trong lòng.
Một thiên kim thật sự lại là một nàng ngổ ngáo, ngang tàng. Ai mà chẳng thiên vị một người dịu dàng, tài giỏi như thiên kim giả chứ?
Hạ Phi quen gọi tôi là “chị Huệ” rồi, tôi cũng chẳng buồn chỉnh lại.
Tôi không bất ngờ khi thò tay vào túi áo cậu ta rút ra một bao thuốc.
“Đã bảo đừng hút thuốc ở trường, tôi đi rồi là cậu coi như không biết gì phải không?”
Hạ Phi toe toét, ghé sát tôi:
“Chị Huệ, ở nhà mới chị sống ổn không? Họ có bắt nạt chị không?”
Tôi nhếch môi, liếc cậu ta một cái:
“Ai dám bắt nạt tôi?”
Hạ Phi gãi đầu, không biết gì thêm.
“Hội trưởng Huệ, sau này chị còn chơi với tụi em nữa không… Chị có bị người ta coi thường không…”
Cậu ta càng càng nhỏ, cuối cùng không dám thẳng vào tôi.
Tôi hừ lạnh, một tay vỗ mạnh lên đầu cậu ta.
“Nhóc con, sao thế? Chẳng phải đã là ‘cùng phú quý, không quên nhau’ à? Sao giờ đã nhát thế? Ai dám coi thường tụi em chứ?”
Hạ Phi lập tức ngẩng đầu, bộ phấn chấn:
“Không thể nhát ! Tụi em phải theo chị Huệ ăn ngon mặc đẹp chứ!”
Nhưng viền mắt cậu ta đã đỏ hoe.
Tôi mỉm , chợt nhớ lại lần Hạ Phi khóc trước đây.
Cậu ta từng lén lấy 2.000 đồng từ nhà, rủ vài người góp tiền đóng học phí cho tôi.
Bị bố mẹ phát hiện, cậu nhất quyết không lấy tiền gì, khiến họ tưởng cậu dùng để mua thuốc lá hay đưa đi chơi. Kết quả bị đánh một trận nhừ tử.
Hôm đó, khi cậu đến gặp tôi, mắt đỏ hoe vẫn toe toét, đưa tiền cho tôi.
Tôi cắn chặt răng, nuốt ngược vị chua xót trong lòng, lên bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng bồng bềnh, nhẹ nhàng :
“Tôi ở nhà này, chắc không lâu đâu.”
5
Sau giờ tan học, tôi không về ngay nhà họ Triệu mà chậm rãi đi về ngôi nhà cũ của mình.
Đứng ngoài cửa sổ, tôi ngậm điếu thuốc, thờ ơ người phụ nữ nằm bẹp dưới đất bên trong.
Có lẽ lại uống không ít, đang say khướt rồi.
Bạn thấy sao?