Trở Về Từ Hẻm [...] – Chương 1

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện nhận nhầm con lại xảy ra với chính mình.

Khi cha mẹ ruột dẫn bé bị nhận nhầm đến tìm tôi, tôi đang cầm gậy, đứng trong con hẻm nhỏ hút thuốc với đám .

Họ chết sững, theo bản năng che chắn yếu đuối, dịu dàng đứng phía sau.

1

Ai mà ngờ , tôi – một nổi loạn – lại là thiên kim thật sự của Tập đoàn Huy Nguyệt bị nhận nhầm?

Trong con hẻm nhỏ, tôi mặc đồng phục học sinh, cầm gậy, hút thuốc, cả nhà họ Triệu theo phản xạ bảo vệ đang tò mò qua.

Phía trước, cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng, đứng chết lặng, giọng run rẩy:

“Cháu là Hạ Tư Huệ phải không?”

Tôi đang ngậm thuốc, nghe thì dập điếu, khó hiểu gật đầu.

Đám đứng bên cạnh nhau, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

“Chị Huệ, mấy người này là ai thế?”

Tôi còn chưa kịp thì người phụ nữ quý phái kia lao tới ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở:

“Con của mẹ, con của mẹ, mẹ mới là mẹ ruột của con… cuối cùng mẹ cũng tìm con rồi!”

Tôi chưa hiểu đối phương đang gì, ngay cả người đàn ông trung niên đứng đó cũng đỏ hoe mắt.

Tôi định đẩy bà ấy ra thì một chàng trai trẻ mím môi, ánh mắt phức tạp tôi:

“Hạ Tư Huệ, chào em. Anh là trai ruột của em, Triệu Dạ.

“Mười bảy năm trước, mẹ nuôi hiện tại của em từng là bảo mẫu nhà chúng ta. Lúc đó bà ấy và mẹ chúng ta sinh con cùng thời điểm.

“Không ngờ bà ấy lại nảy lòng tham, tráo đổi em với con bà ấy để hưởng vinh hoa phú quý.”

Tôi còn chưa kịp sốc vì thân phận của mình thì nhận ra khi chàng trai này nhắc đến sự độc ác và tham lam của mẹ nuôi tôi, phía sau họ tái mặt, cắn môi, nước mắt rưng rưng.

Triệu Dạ dường như nhận ra mình lỡ lời, vội quay lại nhẹ nhàng an ủi kia.

Ngay cả cha mẹ ruột vừa ôm chặt lấy tôi cũng buông tay theo bản năng, quay lại dịu dàng dỗ dành.

“Tiểu Huệ, đừng sợ, không phải lỗi của con. Con và em đều là bảo bối của cha mẹ và trai. Chúng ta sẽ không bỏ rơi con đâu.”

Bảo bối?

Trước mặt tôi – đứa con ruột – họ cũng câu này sao?

2

Hôm đó, dưới ánh mắt sững sờ của đám , tôi lên chiếc xe sang trị giá hàng chục triệu, thản nhiên rời đi.

Tất nhiên, trước khi đi, Hạ Phi hét lớn:

“Chị Huệ! Phú quý đừng quên em nhé! Bọn em sẽ đợi chị!”

Tôi bật , dấu OK rồi đi.

Quay đầu lại, gia đình họ Triệu tôi với ánh mắt đầy phức tạp.

Tôi cũng chẳng để tâm, thản nhiên họ. Thật ra, trong lòng tôi chẳng có cảm gì.

Mười bảy năm sống cùng mẹ nuôi, tôi hiểu rằng chỉ cần sống là tốt, những chuyện khác chẳng đáng bận tâm.

Chuyện nhận nhầm này, cùng lắm chỉ giúp tôi có một cuộc sống tốt hơn trong tương lai.

vừa khóc lóc nãy giờ đã ngừng khóc, khuôn mặt lộ vẻ áy náy, giọng đầy tự trách:

“Em , chị là Triệu Huệ, chị của em… Xin lỗi, chị đã cướp mất mười bảy năm cuộc đời của em…”

Nói đến đây, ấy lại sắp khóc.

Cha ruột của tôi mím môi, thở dài, còn mẹ và trai tiếp tục dỗ dành.

Tôi bực bội “chậc” một tiếng. Điều tôi ghét nhất là những người suốt ngày khóc lóc.

Nếu khóc có tác dụng, thì trong mười bảy năm qua, khi tôi mong chờ ai đó đến cứu mình, tôi đã chẳng biết khóc bao nhiêu lần rồi.

“Cô, à, Triệu, có thể đừng khóc nữa không?

“Cô biết không, từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ đã khóc hai lần rồi đấy.

“Cô thế tôi còn tưởng người chịu khổ, chịu oan ức là cơ. Đừng cướp vai diễn của tôi, tôi còn chưa khóc mà!”

lập tức im bặt, khuôn mặt đờ đẫn.

Cả gia đình họ Triệu cũng sững sờ, bầu không khí trong xe rơi vào im lặng.

Tôi chẳng thèm để ý, chỉ cúi đầu cảnh vật ngoài cửa sổ.

Ngoài kia, có thể thấy rõ tòa nhà thương mại và tháp Minh Châu ở đằng xa.

Đây là lần đầu tiên tôi đến gần những nơi thế này.

Một lúc sau, mẹ ruột của tôi lên tiếng trước.

“Tiểu Huệ, mẹ xin lỗi, chị con không cố ý đâu. Nó quá đơn thuần, dễ . Nhưng thật sự nó chỉ cảm thấy rất áy náy với con thôi.”

Cha tôi đứng bên cạnh gật đầu đồng .

Còn trai tôi, Triệu Dạ, nhíu mày tôi, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa mang chút không hài lòng.

“Tiểu Huệ, em chỉ sợ rằng em trở về rồi chúng ta sẽ bỏ rơi nó thôi. Đừng trách nó, không?

“Với cả, về nhà rồi, em nhất định phải thay đổi cách sống trước đây. Em lại cách ăn mặc của mình đi, như một hư hỏng, thậm chí còn hút thuốc! Con không nên những chuyện như thế.

“Nhìn chị em mà xem, dịu dàng, thanh lịch, đó mới là cách một nên có.”

Nghe thì có vẻ là khuyên bảo, trong giọng lại lộ ra sự ra lệnh.

Có lẽ đây chính là suy nghĩ thật sự của gia đình Triệu, vì cha mẹ tôi gật đầu lia lịa.

Ngay cả Triệu Huệ, tiểu thư tráo đổi năm xưa, cũng “hiểu chuyện” khuyên nhủ:

“Đúng rồi đấy, em . Những người như thế chỉ toàn kẻ hư hỏng. Em không nên tiếp tục dính dáng đến họ. Chị nghe trước đây thành tích học tập của em không tốt lắm, chắc chắn là do họ hư em.

“Về nhà rồi chị sẽ giúp em học. Trong tủ đồ của chị có rất nhiều quần áo, em có thể chọn thoải mái! Toàn là đồ bố mẹ và trai mua cho, chị em mình có thể mặc chung nhé!”

Nghe mấy lời vừa như khuyên nhủ, vừa như châm chọc, tôi thật sự không nhịn nữa.

Triệu gia ta với ánh mắt đầy hài lòng, chắc cảm thấy ta vừa dịu dàng lại bao dung, đúng chuẩn một hình mẫu lý tưởng.

Tôi bật khinh, nhếch mép một cái.

Trước ánh mắt hơi trách móc của họ, tôi chỉ nhàn nhạt :

“Nhưng mà, tiền học và tiền sinh hoạt mỗi năm của tôi đều là nhờ những kẻ hư hỏng đó góp lại đấy.

“Cảm ơn mẹ tốt của chị nhé, chị .”

“Còn nữa, trai tốt của tôi, thông minh thế, chắc sẽ không đoán sai lý do tôi đặt tên là Hạ Tư Huệ, đúng không?”

Cả phòng im phăng phắc.

Mặt ai cũng tái xanh, ngay cả Triệu Dạ vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, giờ cũng không dám thẳng vào tôi.

Còn Triệu Huệ, mặt đỏ bừng, cúi gằm đầu xuống, tay xiết chặt vạt áo, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Tôi khẩy trong lòng.

Hoa trong lồng kính, dù có là bông sen trắng biết người trong thầm lặng, cũng không thể nào thắng nổi bông hoa ăn thịt người bò lên từ vực thẳm.

3

Việc đầu tiên Triệu gia sau khi đón tôi về là đổi tên cho tôi.

Tên mới là tôi tự chọn: Triệu Hợp Ý.

Kệ đời biến đổi, ân oán thăng trầm, tôi chỉ sống theo điều mình thấy vừa ý.

Triệu gia còn tổ chức một buổi tiệc lớn để chào mừng tôi trở về.

Đêm hôm đó, tất cả họ hàng, bè và đối tác của Triệu gia đều đến, biệt thự sáng đèn rực rỡ.

Cha mẹ đưa tôi – người đã trang điểm và ăn mặc kỹ lưỡng – lên sân khấu giới thiệu trang trọng.

Chuyện của tôi vốn đã trở thành chủ đề nóng trong giới hào môn, nên chẳng ai tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tôi xuống dưới sân khấu, thấy Triệu Huệ vẫn điềm nhiên trò chuyện với mọi người, dáng vẻ tao nhã, trong lòng không khỏi khinh.

Chắc chắn ta đang nghĩ cách tôi đây.

Quả nhiên, ngay khi tôi bước xuống sân khấu, ta đã nhanh tay kéo tôi lại.

“Em , đi với chị, chị giới thiệu cho em mấy người cùng trang lứa.”

Cô ta tươi rói, trông có vẻ rất tốt bụng.

Ngay cả mẹ tôi cũng tán thành, nhẹ nhàng :

“Đi đi, Tiểu Ý, đi theo chị con để học hỏi thêm.”

Tôi nhạt, chẳng buồn bận tâm, đi theo ta.

Trên sofa, một nhóm thiếu gia, tiểu thư ngồi đó, chắc là từ nhỏ của Triệu Huệ.

Bọn họ tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh thường.

Một cậu con trai cầm ly rượu còn khịt mũi, buông một câu:

“Đồ quê mùa ở đâu ra thế? Thật sự nghĩ mình có thể hòa nhập với tụi này sao?”

Triệu Huệ lập tức “giải vây” giúp tôi:

“Ôi trời, Tề Thắng, đừng khó em tôi. Đây là lần đầu nó tham gia tiệc tùng thế này, nên còn bỡ ngỡ nhiều thứ.”

thân của ta kéo ta lại, mỉa:

“Tiểu Huệ à, cậu thật là quá tốt bụng. Người ta leo lên đầu cậu ngồi rồi kìa.”

Nói xong, ta khinh bỉ liếc tôi.

“Tôi trước nhé, trong cái vòng này, bọn tôi không quan tâm ai là con ruột. Chúng tôi chỉ phục người có năng lực.

“Nghe là một con nhỏ lêu lổng, suốt ngày chơi với đám côn đồ. Hừ, tự cân nhắc đi, đừng tưởng mình có thể lung lay vị trí của Tiểu Huệ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...