19
Tôi dọn khỏi khu tập thể gia đình quân nhân.
Dù sao… Dư Chu cũng đúng: trước khi chính thức ly hôn, nếu tôi ở chung với Lệ Chiến Phong,
đối với cả tôi và ấy đều không tốt.
Vì thế, tôi chuyển về ở trong ký túc xá đơn vị.
Thời gian rảnh, tôi bắt đầu sắp xếp lại những bản thảo, sách vở cổ bị hư hỏng mà tôi thu thập ở trạm phế liệu.
Tôi định xuất bản một quyển sách — để cả thế giới biết rằng,
những di sản văn hóa rực rỡ ấy, vốn thuộc về dân tộc Hoa Hạ của chúng tôi!
Mấy chục năm sau, nếu có quốc gia nào không biết xấu hổ dám nhận vơ di sản, rằng những giá trị văn hóa đó là của họ,
thì cuốn sách này sẽ là bằng chứng thép, vả thẳng vào mặt họ!
Tôi không ngờ, khi mình đang lặng lẽ viết sách trong phòng,
ở khu tập thể gia đình quân nhân, đã dấy lên một cơn địa chấn.
20
Sau khi biết chuyện tôi và Dư Chu chỉ là vợ chồng giả,
mẹ chồng liền tìm ra nơi Trần Thường Vãn đang nhiệm vụ viện trợ.
Bà trực tiếp dùng quan hệ cũ của cha chồng, lao thẳng ra tiền tuyến, ép Trần Thường Vãn trở về!
Tại khu tập thể, Trần Thường Vãn co rúm người, run rẩy nép sau lưng Dư Chu,
khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo bị in hằn dấu tay đỏ rực.
Mẹ chồng giận dữ Dư Chu, lạnh lùng :
“Nếu con còn nhận ta là mẹ, thì hôm nay, ngay tại đây, trước mặt mọi người —
hãy dứt khoát với con hồ ly tinh này!”
Dư Chu đau khổ lắc đầu:
“Mẹ… con biết cha mất, mẹ đau lòng… chuyện này không liên quan đến Vãn Vãn.
Mẹ sao có thể giận lây sang ấy?”
Mẹ chồng gào lên:
“Sao lại không liên quan?
Nếu không có ta, con và Tố Quyên sớm đã là vợ chồng thật sự!”
“Tôi hiểu tính Tố Quyên — nếu thật lòng con dâu nhà họ Dư,
thì ngày cha con phát hiện ung thư, ấy nhất định sẽ nghỉ việc về chăm sóc.
Cha con cũng đâu phải mất sớm như !”
“Tất cả là lỗi của con hồ ly tinh này!
Cô ta hoại hôn nhân của hai đứa, còn gián tiếp chết cha con!
Mà con vẫn còn muốn bảo vệ ta?!”
Những lời kết tội rành rọt, từng câu từng chữ của mẹ chồng khiến Dư Chu và Trần Thường Vãn lùi mãi về sau, mặt mày tái mét.
Thời đó, việc “lén lút nam nữ” bị xử lý cực kỳ nghiêm khắc.
Hơn nữa, cả hai đều là quân nhân, nếu chuyện loạn luân cảm bị phanh phui,
không những không thăng chức, mà còn có thể bị khai trừ khỏi quân đội ngay lập tức!
Dư Chu khẩn cầu mẹ đừng thêm nữa.
Trần Thường Vãn cũng hoảng sợ đến phát khóc, hứa rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ hoại “hôn nhân” của họ nữa.
Nhưng đáng tiếc…
Tất cả đã quá muộn.
21
Khu tập thể gia đình quân nhân nơi tôi từng ở,
là nơi sinh sống của cán bộ và thân nhân trong cùng một trung đoàn.
Dư Chu cũng không phải người có chức vụ cao nhất ở đó.
Sau khi mẹ chồng loạn cả khu, ngay hôm sau, Dư Chu và Trần Thường Vãn bị tổ chức đình chỉ công tác để điều tra.
Tổ điều tra cũng đến đơn vị của tôi, tìm gặp tôi để hỏi về mối quan hệ giữa Dư Chu và Trần Thường Vãn.
Tôi không nhân cơ hội đâm sau lưng, chỉ thành thật kể lại sự thật:
“Tôi và Dư Chu… đúng là vợ chồng trên danh nghĩa, không có thực.”
“Ngay trong đêm tân hôn, ấy đã với tôi rằng ấy có người trong lòng,
và đã thề sẽ giữ mình vì ấy, nên chỉ có thể kết hôn giả với tôi.”
“Còn người đó có phải là Trần Thường Vãn hay không,
hay giữa hai người họ có từng gì phản bội hôn nhân hay không… thì tôi thật sự không rõ.”
Tôi tuy không hạ độc thủ, tiếc là…
trước đó Dư Chu và Trần Thường Vãn quá phô trương cảm trong quân đội.
Tổ điều tra chỉ mới hỏi vài người xung quanh,
đã nắm hàng loạt bằng chứng rõ rành rành:
Họ cùng nhau đi công viên,
cùng ăn ở nhà hàng quốc doanh,
cùng xem phim,
thậm chí sau khi kết hôn, Dư Chu chẳng ngó ngàng gì đến người vợ hợp pháp là tôi,
mà lại mỗi tháng đưa toàn bộ lương và các loại phiếu cho Trần Thường Vãn…
Chứng cứ xác thực không thể chối cãi!
Chẳng bao lâu sau, Dư Chu và Trần Thường Vãn đều bị khai trừ khỏi quân đội.
Căn hộ ở khu tập thể quân nhân cũng bị thu hồi.
Còn đơn xin ly hôn mà tôi gửi lên tổ chức, cũng nhanh chóng thông qua.
Hôm ly hôn,
Dư Chu râu ria xồm xoàm, mặc áo lính nhàu nát, vẻ mặt đầy hối hận tôi:
“Tố Quyên… giữa chúng ta… sau này, còn có thể bắt đầu lại không?”
Tôi nhẹ:
“Giữa tôi và … chưa từng bắt đầu.
Thì lấy gì để gọi là… bắt đầu lại?”
22
Lần tiếp theo tôi gặp lại Dư Chu,
là năm năm sau.
Cuốn sách mới của tôi xuất bản, tiếng vang lớn,
tôi hội văn học quê nhà mời về tham dự một buổi tọa đàm.
Lúc bước vào hội trường, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Dư Chu?
Sao ta lại bảo vệ ở đây?
Dường như cũng thấy tôi,
lập tức quay đi, giả vờ không thấy.
Tôi không chủ đến nhận mặt.
Đôi khi, giả vờ không quen biết, cũng là một cách giữ thể diện cho người trưởng thành.
Dù , sau buổi tọa đàm, khi vào bàn tiệc, mọi người vẫn nhắc đến người chồng cũ của tôi.
Nghe , sau khi bị quân đội khai trừ,
mẹ chồng tôi đã xoay sở quan hệ để đưa ta về rèn luyện ở cấp cơ sở.
Nhưng đúng lúc đó, Trần Thường Vãn – bạch nguyệt quang của Dư Chu – không chịu nổi khổ cực dưới cơ sở,
liền bỏ theo một tên nhà giàu mới nổi.
Dư Chu bị cú sốc lớn, từ đó không còn muốn ở lại tuyến dưới nữa.
Anh ta bất chấp sự phản đối của mẹ, bán đi hơn nửa gia sản, gom góp đủ vốn, định bụng ra biển ăn, quyết tâm một ngày nào đó công thành danh toại, để Trần Thường Vãn – con đàn bà đê tiện đó – phải hối hận đến cháy ruột.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Chỉ tiếc là… Dư Chu hoàn toàn không có tố chất kinh doanh,
chưa đầy một năm, số vốn ban đầu đã tiêu tán sạch.
Đúng lúc này, giống như kiếp trước, mẹ ta chẩn đoán mắc khối u.
Dư Chu bán nốt chút tài sản cuối cùng của nhà họ Dư,
vẫn không thể giữ mẹ mình ở lại với thế gian.
Sau khi bà qua đời, ngôi nhà duy nhất còn lại, cũng bị đơn vị công tác trước kia của bà thu hồi.
Không còn nơi nương thân, Dư Chu phải cầu xin một người đồng đội cũ,
giúp ta kiếm một công việc bảo vệ.
Ít ra thì cũng giải quyết chỗ ăn, chỗ ở.
Nghe , Trần Thường Vãn đi theo tên đại gia mới nổi kia về phương Nam,
tưởng là sẽ sống cuộc đời sung sướng.
Không ngờ, người đàn ông đó đã có vợ từ trước,
chỉ vì vợ không thể sinh con nên mới lừa ta về để sinh người thừa kế.
Trần Thường Vãn kiêu ngạo, lòng tự trọng cao,
sao có thể cam tâm công cụ sinh con cho người khác?
Cô ta dựa vào kiến thức dược lý của mình, lén điều chế thuốc,
đầu độc chết người vợ hợp pháp của gã kia.
Đúng lúc tưởng rằng có thể thành công leo lên chính thất,
các trai của người vợ kia kéo đến.
Không cần điều tra, cũng chẳng cần chứng cứ,
họ trói chặt Trần Thường Vãn, cột đá vào người, nhét vào bao tải rồi ném xuống biển.
Thời đó, buôn lậu và vượt biên ở ven biển rất phổ biến,
mỗi ngày bờ biển đều trôi dạt lên vài thi thể,
công an cũng không đủ nhân lực để điều tra từng vụ.
Mà Trần Thường Vãn chỉ là “mất tích”,
cũng chẳng có ai báo cảnh sát cho ta.
Phải một năm sau, khi một trong những em của người vợ bị bắt vì phạm tội,
vụ án cũ này mới bị lôi ra ánh sáng.
Chỉ tiếc là… thời gian đã quá lâu,
xác của Trần Thường Vãn không còn tìm thấy nữa.
Nhưng tất cả những chuyện đó…
đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Lệ Chiến Phong lại giúp tôi thu thập thêm rất nhiều tư liệu văn hóa quý giá.
Cuốn sách thứ hai của tôi, cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi.
May mắn thay, mấy năm qua ấy cũng đã quay lại nghề gia truyền,
mở tiệm cầm đồ, ăn ổn định.
Có ở nhà chăm con, tôi cũng có thể chuyên tâm viết sách mới.
[Hoàn]
Bạn thấy sao?