Anh ta miệng thì bảo tôi đừng ôm hy vọng viển vông, lại mặt dày
hưởng trọn tất cả sự chăm lo và vun vén của tôi dành cho cái “nhà” này.
Chỉ tiếc, cái Thẩm Tố Quyên ngốc nghếch của kiếp trước đã chết rồi.
Kiếp này, tôi không quan tâm nhà có khói bếp hay không,
cũng chẳng cần biết Dư Chu có ăn ngon, mặc ấm mỗi lần về nhà hay không.
Tất cả những thứ đơn vị cấp, tôi đều mang sang cho Lệ Chiến Phong.
Ngày nào tôi cũng ăn bên đó rồi mới về.
Dư Chu tưởng rằng, dù tôi không thể ngăn ta,
ít nhất mỗi lần về nhà vẫn sẽ có cơm nóng canh ngon đợi sẵn.
Nào ngờ, đón chào ta lại là ổ khóa lạnh lẽo treo trên cửa nhà.
Mở cửa ra, bên trong căn phòng lạnh lẽo, tĩnh mịch, như thể đã lâu không có ai sinh sống.
Bình nước nóng trống không, bếp than trước cửa cũng phủ bụi, như đã lâu không đun nấu.
Anh ta tưởng tôi rời khỏi khu tập thể, cuống cuồng đi hỏi hàng xóm bên cạnh.
Không ngờ hàng xóm lại bảo:
“Vợ cậu hả? Cô ấy qua chỗ trai rồi.”
“Cô ấy cậu không có nhà, một mình nấu ăn không hết, nên giờ đều sang chỗ trai nấu cơm, ăn xong mới về.”
Trong lòng Dư Chu bốc hỏa, tức nghẹn đến ngồi thừ trong phòng,
đợi đến tận tám giờ tối, mới thấy tôi ngồi phía sau xe đạp,
Lệ Chiến Phong đạp xe, đưa tôi về tận cửa nhà.
10
Từ hôm đó, Dư Chu như biến thành một con người khác.
Anh ta không còn viện cớ bận công tác để cả ngày ở đơn vị quấn quýt với “bạch nguyệt quang” nữa.
Thậm chí còn giống như các cán bộ khác trong khu nhà gia đình quân nhân,
tan ca thì tự đến nhà ăn lấy hai món, xách một túi bánh bao về.
Còn mua hẳn hai trăm viên than tổ ong, mỗi ngày sau khi tan
đều dùng bếp than hâm nóng thức ăn và bánh bao.
Sau đó, giống như một người chồng biết lo cho gia đình, lặng lẽ ngồi đợi tôi tan về ăn cơm.
Nếu là tôi kiếp trước, chắc hẳn sẽ cảm đến rơi nước mắt,
rồi cứ thế sa vào cái bẫy ngọt ngào mà người đàn ông này giăng ra.
Nhưng hiện tại, đối mặt với sự săn sóc cố ý của Dư Chu,
tôi chỉ lạnh nhạt trả lời, giống hệt ta từng đối xử với tôi ở kiếp trước:
“Đồng chí Dư Chu, đừng quên, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có thật.”
“Trong lòng tôi chỉ có Chiến Phong, mong đừng ôm những ảo tưởng không thực tế.”
“Choang!”
Chiếc bát sứ thô to đựng cháo rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Dư Chu ngẩn người một lúc, rồi cúi đầu, lặng lẽ đi lấy chổi và hốt rác,
tỉ mỉ dọn sạch từng mảnh sứ vỡ và phần cháo vương vãi đầy bụi đất trên sàn.
Thấy tôi cứng đầu ngồi đó, nhất quyết không ăn món ăn mà ta mang từ nhà ăn về,
Dư Chu khẽ khổ:
“Xin lỗi, là tôi đã vượt giới hạn rồi.”
“Chỉ là… tôi không ngờ, em lại… thật sự thích người đàn ông đó đến .”
“Tôi tưởng… em chịu kết hôn giả với tôi, ít nhiều cũng có chút…”
Anh ta nghẹn lời, ngừng một chút rồi cúi đầu tiếp:
“Tóm lại, chuyện hôm nay là tôi sai. Tôi xin lỗi em.”
“Sau này, tôi sẽ không xen vào chuyện của em và người đàn ông kia nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản :
“Anh nghĩ như là tốt nhất.
Dù sao… giữa chúng ta vốn dĩ đã là vợ chồng giả có giao ước ngay từ đầu.”
“Chỉ là, nếu thật sự thấy khó chịu, tôi có thể dọn sang bên chỗ Chiến Phong.
Ra ngoài tôi sẽ là không có ở nhà, tôi một mình ở đây sợ hãi nên mới qua đó ở tạm…”
“Không cần! Em đừng chuyển đi!”
Dư Chu bỗng nhiên kích đứng bật dậy.
“Em đừng đi! Tối nay tôi sẽ quay lại đơn vị ngủ, chỗ này để em ở.”
Dư Chu cúi đầu, ánh mắt như muốn dán chặt lên gương mặt tôi,
như thể hy vọng có thể ra một chút lưu luyến, một tia không nỡ.
Thế ta phát hiện, trên gương mặt tôi lúc ấy —
không có chút lưu luyến nào cả, thậm chí còn hiện rõ vẻ nhẹ nhõm và thoải mái.
Ngay khoảnh khắc đó, Dư Chu bỗng đau đớn nhận ra:
người vợ trên danh nghĩa của mình, dường như… thật sự chẳng có chút cảm nào với ta.
11
Tối hôm đó, Dư Chu để lại cho tôi năm mươi đồng, kèm theo hai cân phiếu thịt, một cân phiếu đường, và mấy tờ phiếu vải.
Sau đó, ta vội vã quay về đơn vị trong đêm.
Thấy Dư Chu nghỉ mà cũng không ngủ lại nhà, ánh mắt của hàng xóm xung quanh tôi vừa có chút châm biếm, lại xen lẫn thương .
Chị Liễu – hàng xóm ngay sát vách – tốt bụng nhắc nhở tôi:
“Tố Quyên này, chồng – phó doanh trưởng Dư – vừa đẹp trai, tiền đồ rộng mở, lại có gia thế.
Ngoài kia không biết bao nhiêu đang nhòm ngó đấy!”
“Cô phải giữ chặt lấy ấy, tốt nhất tranh thủ lúc còn trẻ, sinh ngay cho ấy một đứa con trai.
Kẻo đến lúc bị hồ ly tinh bên ngoài cướp mất, muốn khóc cũng không kịp đâu!”
Tôi , giải thích rằng Dư Chu thật sự là về đơn vị tăng ca, chứ không phải ra ngoài lăng nhăng với ai cả.
Chị Liễu hiển nhiên không tin, ánh mắt tôi chẳng khác nào đang một đứa ngốc.
Từ hôm đó, Dư Chu quả thật giữ đúng lời hứa, không quay lại nữa.
Chỉ là mỗi tháng đều nhờ người gửi cho tôi một nửa lương và các loại phiếu.
Tôi không từ chối, nhận hết —
vì đó là những gì ta còn nợ tôi ở kiếp trước!
Chớp mắt đã đến thời điểm kiếp trước cha chồng tôi nhập viện vì ung thư gan.
Nhận điện báo, Dư Chu lập tức lái xe về đón tôi.
Chỉ là lần này, ta không còn mặt dày như kiếp trước, cầu tôi bỏ việc, về quê chăm sóc cha mẹ ta nữa.
Tôi và Dư Chu ở quê ba ngày, trước khi rời đi, lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, đưa cho mẹ để người chăm sóc cha.
Mẹ chồng liếc tôi, ánh mắt lộ vẻ không hài lòng, rồi dò xét hỏi:
“Bố con bệnh nặng thế này rồi, hai đứa không ai ở lại sao?”
Hàm ý trong lời bà quá rõ ràng.
Dư Chu giờ là phó doanh trưởng, đang ở giai đoạn then chốt để lập công thăng chức, dĩ nhiên không thể nghỉ phép dài hạn để về chăm sóc cha.
Bà đang ám chỉ tôi: nên tự giác xin nghỉ việc, hoặc tạm hoãn công tác, quay về chăm sóc cha chồng.
12
Tôi Dư Chu một cái.
Anh ta chột dạ quay mặt đi, né tránh ánh mắt tôi.
Kiếp trước, tôi đã từng như — bị nước mắt của cha mẹ chồng và lời ra tiếng vào của hàng xóm trói buộc bằng đạo đức,
cuối cùng bị nhốt trong ngôi nhà cũ của nhà họ Dư suốt mười hai năm trời, sống như một quả phụ còn trẻ!Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Nhưng kiếp này, tôi sẽ không ngu ngốc để người ta sai khiến như nữa.
Dù sao… tôi vốn dĩ cũng chẳng phải là con dâu thật sự của nhà họ Dư.
Nếu cha mẹ chồng muốn có một người con dâu để chăm sóc lúc ốm đau,
thì nên đi tìm Trần Thường Vãn mới đúng!
Mẹ chồng là người có học, không ra mấy trò quá đáng,
chỉ là ánh mắt không ngừng ra hiệu cho tôi.
Tôi giả vờ không thấy, rồi kiên quyết :
“Con đã quyết định: hy sinh cái nhỏ vì cái lớn, suốt đời phấn đấu vì sự nghiệp xã hội chủ nghĩa.”
“Không thể bỏ việc về quê chăm sóc người già .”
“Tuy nhiên, là con dâu, chuyện báo hiếu là trách nhiệm nên .”
“Vì , từ nay về sau, con không nhận một xu tiền lương hay phiếu gì từ Dư Chu nữa,
tất cả để dành người chăm sóc cha, mua thuốc chữa bệnh.”
Tôi — đến tháng thứ hai, tôi không nhận bất cứ khoản nào từ người Dư Chu nhờ mang đến.
Chỉ là… với một tiểu thư tư sản sống quen sung sướng như Trần Thường Vãn,
mất đi một nửa khoản chu cấp từ tiền lương của Dư Chu,
cuộc sống sau này e rằng sẽ chẳng còn dễ chịu như trước nữa.
13
Kiếp này, vì không còn phải trâu ngựa cho nhà họ Dư, cũng không phải hầu hạ cha mẹ chồng,
nên tôi có nhiều thời gian hơn để cùng Lệ Chiến Phong đi khắp nơi săn đồ cổ.
Chúng tôi mang theo tiền mặt và phiếu lương thực, đến các trạm thu mua phế liệu ở những công xã hẻo lánh,
chỉ cần rất ít tiền, đã tìm không ít sách quý bản hiếm, đồ cổ hư hỏng, tranh chữ cũ,
thậm chí còn có những báu vật bị người ta đem trồng rau như cái vại cũ mục.
Chúng tôi dùng tiền kiếm , giải cứu rất nhiều nghệ nhân phục chế cổ vật và sách cổ đang bị cải tạo trong chuồng trâu.
Có họ giúp đỡ, chúng tôi ra vô số đồ giả giống y như thật.
Đồ giả thì bán giá cao cho người nước ngoài,
còn đồ thật thì giữ lại trong nước.
Trong thời đại hỗn loạn ấy, chúng tôi cố gắng hết sức, âm thầm bảo vệ những báu vật thuộc về dân tộc,
chỉ mong mấy chục năm sau, Hoa Hạ ít đi một câu tiếc nuối rằng “cổ vật không thể hồi hương”…
Những lúc bận rộn, tôi dứt khoát dọn hẳn sang ở cùng Lệ Chiến Phong.
Cho đến khi tôi liên tục mấy ngày không về nhà, thì Dư Chu đột nhiên xuất hiện.
Bạn thấy sao?