QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Mà hai năm sống với Dương Thiên Thiên, cũng chẳng thấy có con cái gì, liệu có phải ta không biết đẻ?
Nhà họ Bạch thì không thể tuyệt tự !
Thực tế, Dương Thiên Thiên chỉ là cảm thấy cuộc sống còn chưa ổn định, hai người cũng còn trẻ, nên muốn có con muộn một chút.
Còn Lưu Yến lúc đó thật ra đã có chồng chưa đăng ký kết hôn, vẫn lòng trước lời khen của mẹ Bạch Diên Lãng.
Bạch Diên Lãng vừa đẹp trai, vừa có tiền, ngày trước cảm thấy không xứng, giờ mẹ ta tác hợp thì lập tức đồng ý.
Bạch Diên Lãng thì khỏi , có “bạch nguyệt quang” năm xưa tự dâng tới cửa, lại ở quê xa xôi, Dương Thiên Thiên sẽ chẳng hay biết gì, ta thuận nước đẩy thuyền đồng ý ngay.
Chẳng bao lâu sau, Lưu Yến có thai.
Chồng của ta là người cùng làng, cũng là chơi với Bạch Diên Lãng, lúc đó đang đi xa.
Đứa con trong bụng, dĩ nhiên là của Bạch Diên Lãng.
Mẹ của Bạch Diên Lãng biết chuyện có cháu thì vui mừng khôn xiết, liền cùng con bàn bạc chuyện ly hôn với Dương Thiên Thiên, đón Lưu Yến về sống cùng.
Giờ nghe muốn đón mẹ của Bạch Diên Lãng lên, Lưu Yến sợ phát khiếp.
Bà ta không phải người dễ sống chung, lên ở thì cũng có khác gì phải hầu thêm một người nữa.
“Không… không cần đâu. Mẹ lớn tuổi rồi, để mẹ vất vả con thấy áy náy quá. Con tự lo .”
Lưu Yến nghĩ tới tương lai không lười biếng nữa, trong lòng càng bực.
Bạch Diên Lãng thì nhớ tới chuyện mẹ mình từng mất mặt trong khu, lại nghĩ đến Dương Thiên Thiên chắc vẫn còn giận, nên cuối cùng đành bỏ ý định đưa mẹ lên.
Trong ba tháng qua, Bạch Diên Lãng vẫn luôn tìm việc, không hiểu vì sao, những công ty có chút tiếng tăm đều từ chối thẳng thừng.
Chỉ có mấy công ty nhỏ thì đồng ý nhận, lương chưa bằng một phần của công việc cũ.
Đã ba tháng rồi vẫn chưa tìm việc.
Điện thoại ngân hàng gọi đòi nợ mỗi ngày.
Anh ta đã không thể tiếp tục trả góp.
Hôm nay ta nhận thông báo từ ngân hàng: nếu không trả khoản nợ tháng này trong vòng một tháng, ngân hàng sẽ thu nhà phát mãi.
Giá phát mãi thường thấp hơn giá thị trường rất nhiều.
Với hình giá nhà hiện tại, kể cả có bán thì cũng không đủ trả phần nợ còn lại, thậm chí ta còn phải gánh luôn cả phần chênh lệch đó.
Không bao lâu nữa, Bạch Diên Lãng không chỉ tay trắng mà còn bị liệt vào danh sách người mất uy tín.
Anh ta nhất định phải tìm Dương Thiên Thiên, suốt ba tháng qua, ta lục tung lên cũng không moi chút tin tức nào từ nhà họ Dương.
Ngay lúc Bạch Diên Lãng sốt ruột đến mức khóe miệng nổi bong bóng, ta đã thấy Dương Thiên Thiên.
Trên màn hình LED khổng lồ của trung tâm thương mại, Dương Thiên Thiên diện nguyên một bộ đồ đen, khí chất oai phong, tác võ thuật dứt khoát và gọn gàng.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Diên Lãng là giận dữ: Dương Thiên Thiên dám lén sau lưng ta đi đóng phim, nhất định phải nhân chuyện này để “dạy dỗ” một trận.
Nhưng rồi ta lại mừng rỡ — đã đóng phim thì chắc chắn có cát-xê, mà tiền đó có thể giúp ta trả nợ nhà.
Tuy nhiên, trong lòng ta vẫn thấy có gì đó sai sai, nghĩ mãi không ra nên cũng bỏ qua, chỉ vui mừng vì cuối cùng cũng tìm Dương Thiên Thiên.
Nhưng khi về nhà, cái bụng to lùm lùm của Lưu Yến, Bạch Diên Lãng mới chợt nhận ra điểm bất thường.
Dương Thiên Thiên chẳng phải đang mang thai sao?
Sao lại đi diễn phim võ thuật?
Cô ấy rõ ràng không giống người mang thai bốn tháng chút nào.
Dương Thiên Thiên đã thai.
Cơn giận của Bạch Diên Lãng bùng lên dữ dội.
Anh ta cuối cùng cũng gặp tại buổi họp báo ra mắt phim.
“Thiên Thiên, sao em đổi hết thông tin liên lạc? Còn nữa, sao em lại đi đóng phim? Con của chúng ta đâu rồi? Em còn định tái hôn không?”
Bạch Diên Lãng tiến lên là một tràng chất vấn không dứt.
“Vì không muốn thấy mặt nên tôi đổi hết.”
“Tôi đóng phim thì sao? Còn con, tôi rồi. Không muốn giữ.”
“Còn , cút xa ra chút.”
Dương Thiên Thiên bảo trợ lý ngăn ta lại, rồi lên xe rời đi.
“Em loạn đủ chưa? Nếu em không quay về, tôi sẽ cho cả thế giới biết em là kẻ vứt bỏ chồng con, tàn nhẫn vô !”
Bạn thấy sao?