Tôi vừa mới mang thai, thì chồng tôi – Bạch Diên Lãng, giám đốc cấp cao của một công ty niêm yết – muốn ly hôn giả với tôi.
Lý do ta đưa ra nghe thật cao thượng.
“Lưu Yến là vợ của trai tôi, trong bụng ấy là giọt máu duy nhất còn lại của ấy. Anh ấy gặp tai nạn xe qua đời, chuyện này tôi không thể không giúp.”
Phải rồi, Lưu Yến không đăng ký kết hôn, trai ta chết bất ngờ, ba mẹ chồng ôm tiền bồi thường rồi biến mất, bố mẹ ruột thì không đồng ý cho nhập hộ khẩu, cho nên cần chúng tôi ly hôn giả trước, để Bạch Diên Lãng cưới Lưu Yến.
Đợi sau khi sinh con xong, hộ khẩu cho đứa trẻ rồi họ lại ly hôn, tôi và ta sẽ tái hôn.
Lưu Yến mang thai trước tôi ba tháng, nên việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc nhập hộ khẩu cho con tôi.
Bạch Diên Lãng rất đàng hoàng, nghe có vẻ như một kế hoạch hợp hợp lý, vừa giúp Lưu Yến, lại chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Tôi không tranh cãi với ta, thậm chí đến điều kiện “ra đi tay trắng” của ta, tôi cũng gật đầu đồng ý.
Chỉ vì tôi… đã sống lại một lần.
Kiếp trước, tôi kiên quyết không ly hôn, tôi cũng đang mang thai, lỡ có chuyện gì trong thai kỳ thì cần chồng ký tên.
Tôi bảo Lưu Yến tìm người khác mà giúp.
Không ly hôn , tôi tưởng mọi chuyện rồi sẽ qua.
Không ngờ, sáu tháng sau, nhà tôi bất ngờ cháy lớn, tôi và con đều chết cháy trong biển lửa.
Sau khi tôi chết, tôi thấy Bạch Diên Lãng đi công tác trở về, ôm thi thể tôi khóc lóc thảm thiết, khi cúi đầu, lại lộ ra một nụ đắc ý.
Cảnh sát nhanh chóng điều tra ra hung thủ phóng hỏa là một người họ hàng của Lưu Yến, đang bị ung thư giai đoạn cuối.
Lý do: vì tôi không chịu giúp đỡ, bà ta để “lấy lại công bằng” cho Lưu Yến.
Lúc đó tôi mới hiểu, thì ra bọn họ muốn tôi chết.
Không, là muốn tận dụng cả cái chết của tôi.
Bạch Diên Lãng đã mua bảo hiểm nhân thọ giá trị cao cho tôi, người thụ hưởng chính là ta.
Ai cũng ra có uẩn khúc, kể cả bố mẹ tôi.
Nhưng không có bằng chứng, hung thủ phóng hỏa nhất quyết không ai sai khiến.
Tôi thấy mẹ mình ngất lịm trước thi thể tôi, bố thì trừng mắt căm hận Bạch Diên Lãng.
Bạch Diên Lãng ung dung cầm tiền bảo hiểm kết hôn với Lưu Yến.
Tôi tức đến tối sầm mặt mày, vừa mở mắt ra, đã trở về đúng thời điểm trước khi ta muốn ly hôn giả.
“Thiên Thiên, em đừng nghĩ nhiều, chỉ là ly hôn giả thôi. Anh trai và Lưu Yến không đăng ký kết hôn, nhà mẹ ruột của ta không cho nhập hộ khẩu, nhà chồng thì có bốn đứa con trai, lại ôm tiền bỏ trốn, giờ cũng không nhận cháu. Đợi ấy sinh con xong hộ khẩu, sẽ tái hôn với em.”
Tôi đôi môi mỏng đẹp đẽ của Bạch Diên Lãng thốt ra từng câu nghe như thể vì chính nghĩa.
“Được, em đồng ý ly hôn.”
tưởng tôi sẽ phải mất công thuyết phục, sự dứt khoát của tôi khiến Bạch Diên Lãng hơi sững người.
“Em yên tâm, ấy sinh trước em ba tháng, sẽ không ảnh hưởng gì đến con mình. Trong lòng , con chúng ta mới là quan trọng nhất.”
“Ừ, em biết rồi.” Tôi lạnh lùng thầm trong lòng.
Nếu không phải kiếp trước, đã thiêu sống tôi và con, thì suýt nữa tôi đã tin thật sự con chúng ta.
Ha! Con của chúng ta à… không chỉ không bị ảnh hưởng, mà nó mãi mãi cũng không có cơ hội đến thế giới này.
Kiếp trước hay kiếp này, mẹ con tôi vốn chẳng có duyên.
Tôi sống lại ba ngày, vẫn còn nhớ rõ cảm giác da bị lửa thiêu cháy.
Ly hôn, là cách duy nhất để thoát khỏi tên ác quỷ này.
Tôi mong còn không kịp.
Tôi từng nghĩ, tôi và Bạch Diên Lãng sẽ không bao giờ nhắc đến hai chữ đó.
Bởi tờ giấy hồng ấy, đối với chúng tôi mà , có chẳng dễ dàng gì.
Bạch Diên Lãng là phượng hoàng bay ra từ núi rừng.
Để cưới ta, tôi đã cãi nhau đến mức đoạn tuyệt với bố mẹ.
Bọn họ ta không phải người đáng để dựa vào.
Một đứa con trai lớn lên trong gia đình đơn thân, nếu tôi lấy ta, không chỉ khổ vì nhà chồng, mà còn bị “ăn sạch của hồi môn”.
Tôi mắng họ định kiến, sợ ta nhòm ngó tài sản nên không chịu cưới, tôi liền đoạn tuyệt.
Họ giấu luôn sổ hộ khẩu, dù đã đoạn tuyệt, vẫn nhất quyết không cho chúng tôi đăng ký kết hôn.
Chúng tôi ở bên nhau hai năm, vẫn không có giấy tờ hợp pháp.
Cho đến khi luật pháp cho phép kết hôn mà không cần sổ hộ khẩu.
Tôi và ta lập tức đi đăng ký kết hôn, rồi không lâu sau ta thăng chức, trở thành giám đốc công ty niêm yết.
Tôi tưởng rằng từ đây cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, sẽ chứng minh bố mẹ tôi đã sai.
Không ngờ chưa nửa năm, hiện thực đã tát cho tôi một cú trời giáng.
Tôi lại nhớ đến những lời Bạch Diên Lãng sau khi tôi chết kiếp trước…
Bạn thấy sao?