“Hạ Minh Châu, rốt cuộc tất cả đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi bức ta đến bước này, sao ta lại phải thế?”
“Đợi ta bắt ngươi trở về… ta sẽ cho ngươi thiếp!”
“Ngươi nhớ kỹ, ngươi từng xứng đáng Vương phi của ta, từ nay về sau, chỉ xứng thiếp thất dưới chân ta!”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt cao ngạo, như thể đã thấy cảnh ta quỳ gối cầu xin hắn tha thứ.
Hạ Ninh Du thì chớp chớp mắt, trên mặt là vẻ hả hê không giấu nổi:
“Tỷ tỷ, đừng giận A Vũ ca ca nữa. Là vì huynh ấy tỷ quá sâu nặng thôi mà…”
“Sau này tỷ vào phủ, chúng ta sẽ hảo hảo chung sống.”
Giữa một mảnh tiếng đắc ý, ta và Thác Bạt Dục lặng lẽ liếc mắt nhau.
Con cá đã cắn câu rồi.
7
Từ ngày Thẩm Vũ sai người mang thư cầu hòa, ta đã biết hắn tuyệt không cam tâm bại trận.
Vậy nên, ta sớm đã lưu lại hậu chiêu.
Lương thảo đã sớm chúng ta âm thầm chuyển dời, thứ bị hắn đốt chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng.
Thẩm Vũ vẫn ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, rất nhanh đã phát hiện bên ngoài không hề có tĩnh.
Tiếng hò reo của binh lính, tiếng va chạm binh khí từ lúc nào đã sớm im bặt.
Hắn nghi hoặc, lại vỗ tay thêm lần nữa.
Song ngoài trướng vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Cuối cùng cũng nhận ra bất ổn, hắn vội bước nhanh ra ngoài.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng áo giáp va chạm vang rền nơi cửa trướng. Một đoàn trọng binh Bắc Ngụy mặc giáp sắt đã vây chặt trướng doanh.
Thác Bạt Dục rút đao dài, chắn trước người hắn.
“Nhiếp chính vương định đi đâu?”
Thẩm Vũ thoái lui một bước, mặt đầy giận dữ:
“Các ngươi cố ý gài bẫy ta?”
Hắn trừng mắt ta:
“Hạ Minh Châu, tiện nhân nhà ngươi! Ngươi dám tính kế ta? Nam Tề thua trận thì có lợi gì với ngươi chứ?”
Ta nhẹ nhàng , ánh mắt lạnh băng:
“Ngươi sai rồi. Thua trận không phải là Nam Tề, mà là ngươi.”
“Hơn nữa, sao có thể gọi là ta tính kế ngươi? Rõ ràng là ngươi thủ trước, chúng ta chẳng qua chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.”
Hắn nghiến răng, không cam lòng:
“Điều kiện hòa đàm ta đồng ý rồi. Ngươi chẳng phải chỉ muốn ba ngàn cấm quân thôi sao? Cho ngươi là .”
“Đưa bản điều ước đây, ta ký.”
Ánh mắt ta bình tĩnh hắn, rồi đưa tay lấy bản điều ước trên bàn —
Bỗng tay run lên, ta lạnh lùng xé nát.
“Muộn rồi.”
“Nếu vừa rồi ngươi ký, thì còn là ký kết. Còn giờ…”
“Ngươi dám bắt ta về thiếp, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Bản cung đường đường là Trưởng công chúa Nam Tề, Thái tử phi Bắc Ngụy, lại bị ngươi công khai nhục giữa đại doanh… Còn muốn sống mà quay về? Đúng là… nằm mộng!”
Thẩm Vũ mặt đầy tức giận, giơ tay chỉ thẳng vào ta:
“Hạ Minh Châu, ngươi đừng có mà quá đáng!”
“Ngươi đừng quên, khi tiên đế băng hà từng thỉnh cầu bản vương phù trợ. Nếu không có bản vương, ngươi nghĩ đệ đệ ngươi có thể giữ ngôi vị hoàng đế ư?”
“Không có bản vương, tỷ đệ các ngươi tính là thứ gì?”
Hạ Ninh Du lại bắt đầu sụt sùi rơi lệ như lệ chảy quanh năm không dứt:
“Đúng , Tỷ tỷ… sao tỷ có thể A Vũ ca ca như … Ca ca đã vì Minh Khang mà cam tâm trợ giúp, chịu bao nhiêu ủy khuất…”
Ta bật lạnh, vỗ tay một cái — lập tức đại quân tràn đến vây quanh Thẩm Vũ.
“Thấy ủy khuất quá ư? Vậy về sau khỏi phải chịu ủy khuất nữa.”
Thẩm Vũ binh lính xung quanh, ánh mắt hung ác liếc ta một cái, rồi bất ngờ rút dao găm bên hông, xông về phía ta.
“Hạ Minh Châu, ngươi đi chết đi!”
Lưỡi dao lóe sáng, kèm theo sát khí lạnh lẽo rạch gió lao tới.
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh kiếp trước khi A đệ chết trước mặt ta hiện lên rõ mồn một.
Ta như bị định thân, thậm chí cảm giác cả làn gió lướt ngang vành tai.
Sắc mặt Thẩm Vũ méo mó vì điên dại, trong mắt là niềm hả hê khi sắp đắc thủ.
Ngay lúc mũi dao gần kề da thịt, thân hình Thác Bạt Dục như chớp lóe qua kéo ta ra sau.
Ta nhào vào lòng hắn, cảm nhận rõ ràng nhịp tim hữu lực vang bên tai.
“Minh Châu, nàng không sao chứ?”
Hắn cúi đầu ta, sau đó vung chân đá thẳng về phía Thẩm Vũ—
Một cước cực mạnh khiến hắn bay ngược, đập mạnh vào bàn, chén đĩa vỡ tan loảng xoảng.
Hạ Ninh Du rú lên, chạy đến đỡ hắn.
Giữa mảnh hỗn loạn, ta nhanh chóng ổn định thân thể, rút lấy đao bên hông một thị vệ.
Bạn thấy sao?