Ta ôm lấy thân thể A đệ bị phản quân phanh thây, bị Thẩm Vũ ra lệnh đày vào tử lao.
Tám mươi loại hình tàn khốc lần lượt giáng lên thân thể ta, nước sắt đỏ rực thiêu cháy đôi tay từng dùng để gảy đàn, viết chữ.
Thẩm Vũ sai người hành hạ ta suốt ba tháng.
Ba tháng sau, ta rốt cuộc không gắng gượng nữa, mang theo nỗi hận ngút trời mà trút hơi thở cuối cùng.
Ta tận mắt hắn đem thi thể ta và A đệ ném trước mộ phần của Hạ Ninh Du, rồi đau đớn bật khóc.
“A Du, đều tại Hạ Minh Châu chiếm lấy danh phận đích trưởng công chúa, bằng không ta sao có thể lỡ duyên cùng nàng?”
“Nay ta thay nàng bọn họ, kiếp sau, Thẩm Vũ ca ca nhất định sẽ cưới nàng vợ.”
Thẩm Vũ giẫm lên xương trắng của ta và A đệ mà bước lên ngôi vị chí tôn, chuyện giữa hắn và Hạ Ninh Du người đời ca tụng, lưu danh thiên cổ.
Còn ta cùng A đệ, lại hóa thành ác nữ độc huynh trong mắt thế nhân, bị mắng chửi ngàn năm!
Đời này, Thẩm Vũ đừng hòng giẫm lên thi cốt của chúng ta mà lên ngôi nữa!
Ta muốn hắn chết không toàn thây.
Sau khi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, ta cúi đầu đệ đệ:
“Minh Khang, nghe lời A tỷ …”
2
Tiễn A đệ rời đi, ta đứng trong chính điện, chăm ngắm bộ hỉ phục treo trên cao.
Gấm vân đỏ thẫm, trăm chim phụng múa thêu thủ công bởi trăm vị cung nữ khéo tay, chín trăm chín mươi chín viên Đông châu đính nơi đuôi phượng, đôi mắt phụng khảm hai viên hồng ngọc vô giá.
Đây là bảo y mẫu hậu ta từng lấy ra từ rương hồi môn, biết mình không sống đến ngày ta đại hôn nên đã dốc lòng cho ta chiếc y phục này.
Là vật duy nhất mẫu hậu để lại cho ta trước khi lâm chung.
Vậy mà kiếp trước, ta lại chưa từng có dịp khoác lên thân bộ giá y vô giá ấy.
Chỉ bởi vì…
“Tỷ tỷ, bộ hỉ phục này đẹp quá… đáng tiếc nương thiếp khi mất chẳng để lại gì cho thiếp cả.”
Ta quay đầu, bắt gặp Hạ Ninh Du chẳng thèm để ý cung nữ ngăn cản, thẳng thừng bước vào chính điện, ánh mắt dán chặt lên bộ giá y, trong đáy mắt là đố kỵ chẳng thể che giấu.
Nàng đưa tay sờ lên hồng ngọc trên áo, mặt mày tràn đầy hâm mộ.
“Nếu thiếp là con cùng mẫu thân với tỷ thì tốt biết mấy… Giờ sắp phải gả sang Bắc Ngụy, đời này cũng chẳng có dịp khoác loại y phục này.”
Kiếp trước, ta cảm thương nàng vì quốc gia mà hòa thân, một đi không trở lại, liền nhường lại hỉ phục cho nàng.
Kết quả lại bị nàng đâm sau lưng một nhát chí mạng.
Kiếp này, ta không chút do dự đánh rơi bàn tay nàng vừa đưa ra.
“Ngươi có bổn cung cho phép mà dám chạm vào?”
“Mẫu hậu ta cả đời đoan chính, há lại cam tâm nhận một kẻ như ngươi nữ nhi? Thật đúng là xúi quẩy.”
Ta thuở trước vốn đối đãi người khác dịu dàng lễ độ, đối với muội muội cùng phụ thân khác mẫu thân này lại càng che chở thương.
Phàm thứ gì nàng thích, từ trâm ngọc đến châu ngọc trong cung ta, đều chẳng tiếc tay mà cho.
Nào ngờ nuôi lớn lại là một tham vọng không đáy!
Hạ Ninh Du lần đầu tiên bị ta trách mắng, ngẩn ra như tượng, nước mắt lưng tròng, thân thể lảo đảo như sắp ngã.
“Tỷ tỷ… thì ra tỷ xưa nay vẫn khinh thường muội… muội…”
Ta cảnh giác quay đầu, liếc thấy ngay Thẩm Vũ đứng nơi cửa điện.
Hắn như một cơn gió xộc vào, đỡ lấy Hạ Ninh Du đang sắp ngã.
Ánh mắt đầy tức giận trừng thẳng về phía ta.
“Hạ Minh Châu, nàng đã gì?”
“A Du sắp vì hai người các ngươi mà hòa thân tới chốn xa xăm ấy, mà nàng còn ở đây bắt nạt muội ấy.”
Ta lãnh đạm hai người họ, trong lòng chỉ thấy nực — hai người họ chỉ thiếu mỗi bước ôm hôn, kiếp trước ta lại hoàn toàn không nhận ra!
Nhớ tới gương mặt lãnh khốc của hắn lúc ra tay A đệ, tay ta bất giác siết chặt, lạnh một tiếng:
“Ta bắt nạt nàng ta ư? Ngươi hỏi nàng xem, ta bắt nạt thế nào?”
Bạn thấy sao?