Trở Về Trong Hào [...] – Chương 6

Chương 6

6.

Tống Vãn Nguyệt bất chợt đứng bật dậy: “Anh Dục…”

“Sao ?” Tôi ta đầy ngạc nhiên, “Cô có ý kiến gì với việc tôi đi du học cùng trai à?”

Thẩm Dục tôi, rồi lại sang Tống Vãn Nguyệt, cuối cùng dừng lại nơi gương mặt tối sầm của Tống Cảnh Xuyên, cả người như bị đưa lên giàn hỏa thiêu.

Tôi đỏ hoe mắt: “Thẩm Dục, thay lòng rồi đúng không?”

“Trước kia em là trẻ mồ côi, không dám hứa hẹn điều gì với . Bây giờ em là đại tiểu thư nhà họ Tống, chỉ cần em muốn, em có thể nâng đỡ . Chẳng lẽ không muốn bớt phấn đấu mười năm sao?”

“Nam Chi, đừng loạn nữa!” Thẩm Dục không tự nhiên rút tay khỏi tay tôi, “Bố mẹ nuôi vẫn còn ở trong nước…”

“Họ sẽ mừng cho thôi.” Tôi nhẹ nhàng ngắt lời, “Hơn nữa hồi bảo lưu đại học, chẳng phải từng , chỉ cần ở bên em, sẵn sàng từ bỏ cả suất bảo lưu còn gì?”

Tống Vãn Nguyệt đột ngột chen vào: “Nam Chi, đi du học là chuyện lớn, sao có thể…”

“Vậy thì đừng ai đi nữa.” Tôi dứt khoát cắt ngang.

Quay sang Tống Cảnh Xuyên: “Anh à, đột nhiên em thấy, giáo dục trong nước cũng không tệ.”

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng cứng.

Tống Cảnh Xuyên rõ ràng trưởng thành hơn ba người kia, giữ bình tĩnh: “Nam Chi, em còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

“Hiểu hay không không quan trọng, chỉ là em rất muốn biết cảm giác thủ khoa là thế nào.”

“Ý em là gì?” Giọng Tống Cảnh Xuyên nhẹ tênh, nhiệt độ cả căn phòng như hạ thấp vài độ.

“Ý trên mặt chữ.” Tôi chậm rãi , “Dù sao kết quả cũng chưa có, nhỡ đâu thì sao?”

Lục Chấp Quang bật quái dị: “Cậu còn chưa bước chân vào phòng thi, mơ gì giữa ban ngày thế?”

Tôi cậu ta, bỗng mỉm : “Vậy nếu tôi muốn học lại thì sao?”

“Học lại?” Lục Chấp Quang mặt đầy chán ghét, “Cậu đ/i/ê/n rồi à? Không chịu học ở mấy trường danh tiếng quốc tế, lại muốn—”

“Em không có lựa chọn.” Tống Cảnh Xuyên lạnh nhạt cắt lời cậu ta, “Con nhà họ Tống không cần phải chen chân vào kỳ thi đại học trong nước.”

“Nhưng à, em Thẩm Dục.” Tôi ngắt lời ta, giọng nghèn nghẹn như cố , “Anh ấy không đi thì em cũng không đi. Năm sau em thi lại, đàn em của ấy cũng !”

Tống Cảnh Xuyên khẽ: “Với thân phận của em, người đàn ông nào mà chẳng có, cần gì phải…”

“Anh không hiểu .” Tôi cắt ngang, ánh mắt kiên định, “Em chỉ muốn Thẩm Dục.”

Khi mọi chuyện đang bế tắc, tôi bất ngờ đổi giọng: “Hay là… chúng ta đánh cược một ván nhé? Nếu em thua, em sẽ từ bỏ Thẩm Dục.”

“Cược cái gì?”

Tôi sang Thẩm Dục, khẽ : “Cược điểm thi đại học của Tống Vãn Nguyệt.”

“Nếu ấy đậu thủ khoa tỉnh, tôi sẽ nhường Thẩm Dục cho ấy, lập tức theo ra nước ngoài, tuyệt đối không học lại.”

Mắt Tống Vãn Nguyệt lập tức sáng rực.

Nhưng vẫn giả vờ khó xử: “Nam Chi cậu gì thế, em với Dục chỉ là thôi…”

“Đừng giả vờ nữa!” Tôi vạch trần thẳng thừng, “Thẩm Dục xuất sắc như , thích ta cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tôi sẽ không nhường, trừ khi thi thủ khoa tỉnh, xứng đáng với ta, thì tôi mới cam lòng buông tay!”

Không ai gì, cả căn phòng chìm trong im lặng.

“Nếu không đậu…” Tôi thẳng vào mắt Tống Cảnh Xuyên, “Tôi sẽ ở lại trong nước, cùng Thẩm Dục vào đại học.”

Sắc mặt Thẩm Dục càng lúc càng tệ: “Chuyện này…”

Không gian tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.

Tống Cảnh Xuyên nhếch môi, nửa nửa không: “Em tính toán giỏi thật.” Anh ta quay sang hỏi: “Vãn Nguyệt, em thấy sao?”

Tống Vãn Nguyệt nở nụ đầy tự tin: “Em chấp nhận.”

Cô ta tôi, ánh mắt tràn ngập thương và cao ngạo: “Nam Chi, sau này cậu sẽ hối hận.”

Lục Chấp Quang ngồi thẳng dậy: “Nam Chi, cậu rõ biết Vãn Nguyệt luôn đứng top 3 toàn tỉnh, lần này còn thi rất tốt, lấy thủ khoa khối tự nhiên chắc như bắp. Đừng tự rước lấy nhục nữa, mau theo cậu ra nước ngoài đi!”

Tôi bình tĩnh họ: “Tôi không quan tâm. Hoặc Thẩm Dục đi du học cùng tôi, hoặc để tôi tâm phục khẩu phục. Nếu không thì tôi không đi. Nếu tôi không đồng ý, tôi sẽ để cha mẹ ruột của tôi quyết định thay.”

“Cứ đi.” Tống Cảnh Xuyên dứt lời như đóng đinh: “Khi có kết quả thi, ai thua phải giữ lời.”

Lúc ta rời đi, liếc tôi một cái đầy thâm ý.

Tôi đáp lại bằng nụ ngoan ngoãn.

Xin lỗi nhé, kịch bản đời này, là do tôi viết lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...