4.
Sáu giờ rưỡi sáng, điện thoại bên gối bắt đầu rung lên.
Tôi cuộn mình trong chăn, không để ý.
Bảy giờ đúng, cửa ký túc xá giáo viên bị đẩy mạnh mở ra.
“Nam Chi!” Tống Cảnh Xuyên đứng ở cửa, “Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Tôi yếu ớt mấp máy môi, đột nhiên ôm bụng cuộn tròn lại.
“Anh Tống,” Lý bưng túi chườm nóng vội vàng bước vào, “Con bé này đau bụng từ rạng sáng, hoàn toàn không thể xuống giường.”
Cô nhẹ nhàng chắn trước giường tôi, giọng đều đều: “Con đến thời điểm này, là kỵ nhất chuyện di chuyển.”
Tống Cảnh Xuyên liếc đồng hồ, lông mày nhíu chặt: “Chuyến bay có thể đổi, hôm nay nhất định phải đi.”
Sau đó mới dịu giọng lại: “Em , đã sắp xếp bác sĩ đợi ở sân bay rồi.”
“Anh…” Tôi run rẩy vươn tay ra, đầu ngón tay lạnh buốt, “Em đau quá, có thể chờ thêm hai ngày không?”
Cô Lý xen vào: “Anh Tống, hiện tại thực sự không thích hợp để di chuyển xa. Nếu dọc đường xảy ra chuyện gì thì…”
“Vừa hay năm nay tôi không có nhiệm vụ coi thi, mà con bé cũng không thi đại học, mấy ngày này lại đúng lúc đặc biệt, cứ để nó ở lại chỗ tôi nghỉ ngơi.”
Ánh mắt Tống Cảnh Xuyên dao giữa tôi và Lý.
Đúng lúc đó, tiếng chuông vào phòng thi vang lên, bờ vai ta cuối cùng cũng thả lỏng.
“Trễ nhất là ngày mai.” Giọng điệu Tống Cảnh Xuyên vẫn rất cứng rắn.
Tôi yếu ớt tựa vào đầu giường: “Anh à, nếu đã không khéo như , thì để em chờ bè thi xong, cùng đi ăn một bữa rồi hãy đi nhé?”
“Không !” Anh ta buột miệng từ chối, nhận ra phản ứng hơi thái quá mới vội vàng giải thích, “Ba mẹ mong em lắm rồi.”
“Vậy để em gọi video cho ba mẹ, em tự chuyện với họ. Dù sao đây cũng là chia tay với nơi em lớn lên và những người thân thiết, em tin ba mẹ sẽ hiểu mà.”
“Anh,” tôi bất ngờ vươn tay định lấy điện thoại ta, “Anh mở video đi.”
Phản xạ của ta cực kỳ nhanh, né ngay: “Thôi rồi, em nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện với ba mẹ để giúp.”
“Cảm ơn !”
Cửa vừa đóng lại, tôi liền lôi ra từ dưới gối tấm thẻ dự thi đã giấu kỹ.
Cô Lý im lặng đưa cho tôi chiếc khăn nóng, chúng tôi nhau mỉm .
…
Buổi chiều sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, chúng tôi cuối cùng cũng ngồi lại trong phòng bao của nhà hàng.
Nhìn bề ngoài như hai cặp đôi nhỏ, thực chất, tôi giống như một kẻ thừa thãi.
Từ lúc bước vào, Thẩm Dục chưa từng tôi lấy một lần.
Áo vest treo sau lưng ghế, cố ý tạo một khoảng cách giữa tôi và ta.
Tôi lặng lẽ vuốt nhẹ thành ly trà, ba người kia vui vẻ .
Một thiên kim giả.
Một người thân đã phản bội.
Một người trai đã sớm ngoại .
Ai có thể ngờ, cuộc đời tôi lại nực đến ?
“Câu đó chọn C phải không?” Lục Chấp Quang gõ đũa lên bàn đầy tự đắc, “Tớ đoán trúng đề gốc rồi đó!”
Thẩm Dục mỉm gắp thức ăn cho Tống Vãn Nguyệt: “Câu cuối về hàm số ấy, giống hệt đề luyện tập tuần trước của bọn mình.”
Tống Vãn Nguyệt nhấp một ngụm nước trái cây, ánh mắt vẫn không ngừng liếc sang tôi: “Nam Chi… cậu thực sự không tham gia thi à?”
Tôi thong thả lau miệng: “Ừ, khó chịu quá, nằm ở ký túc xá ba ngày liền.”
“Thật đáng tiếc,” ta chớp chớp mắt, giọng thì tiếc nuối trong mắt lại ánh lên niềm hân hoan không giấu , “Thành tích của cậu bình thường tốt như thế…”
“Không đáng tiếc đâu,” tôi mỉm cắt lời, “Tớ tự chấm điểm rồi, chắc cũng phải hơn 700.”
Bạn thấy sao?