3.
Chín giờ tối, tôi đang ôn bài thì Lục Chấp Quang đột nhiên đến ký túc xá giáo viên tìm tôi.
Chắc là nghe ngóng tin tức từ chỗ Thẩm Dục.
“Mai cậu đi rồi đấy!” Cậu ta hì hì đưa cho tôi một lon Coca, “Tới ôn lại kỷ niệm chút nào.”
Tôi nhận lon Coca không mở ra: “Ngày mai cậu ra chiến trường thi rồi, không mau về ôn tập đi!”
Cậu ta nhún vai: “Tớ việc gì phải căng thẳng? Có gì đâu, nắm chắc trong tay rồi mà! Nhưng cậu—thật sự không thi à?”
“Ừ,” tôi cúi mắt, khẽ , “Anh tớ rồi, trường top ở nước ngoài muốn vào trường nào cũng , Harvard, Yale đều không thành vấn đề, ai còn cần mấy kỳ thi chen chúc ngột ngạt trong nước nữa chứ?”
Lục Chấp Quang vỗ mạnh đùi, hớn hở : “Tớ đã mà, với thành tích như cậu, ở trong nước thi cử chẳng qua là lãng phí—”
Lời còn chưa dứt đã nghẹn lại giữa chừng.
Tôi vẻ mặt chưa kịp giấu đi niềm vui của cậu ta, suýt nữa bật thành tiếng.
Kiếp trước lúc này, cậu ta cũng như sao?
Miệng thì giả vờ tiếc nuối cho tôi, trong lòng chắc đang đốt pháo ăn mừng?
“À mà,” tôi vờ như lơ đãng hỏi, “Nữ thần của cậu, Tống Vãn Nguyệt, chuẩn bị thế nào rồi?”
“Cô ấy à…” Giọng của Lục Chấp Quang bỗng trở nên dịu dàng, “…Chỉ cần phát huy bình thường là không vấn đề gì.”
Tôi thấy cậu ta vô thức sờ lên cổ tay.
Chiếc dây đỏ ấy, tôi cũng có một cái.
Tuần trước cậu ta đặc biệt đến chùa xin, tổng cộng ba sợi.
Kiếp trước tôi không hiểu, giờ nghĩ lại mới rõ — ba chiếc dây đỏ đó, mỗi chiếc lại mang một ý nghĩa khác nhau.
Chiếc của cậu ta là “Tâm tưởng sự thành”.
Của Tống Vãn Nguyệt là “Khai kỳ đắc thắng”.
Còn của tôi là “Nhất lộ bình an”.
Khi Lục Chấp Quang nhiệt buộc dây vào tay chúng tôi, Tống Vãn Nguyệt còn nũng : “Anh Chấp Quang thật thiên vị, tặng cho Nam Chi cái đẹp nhất.”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ là giỡn, giờ mới hiểu —
Cậu ta cầu cho ấy đỗ đạt vinh quang, cầu cho bản thân như ý nguyện, còn tôi… chỉ cầu một chuyến đi bình an.
“Nhất lộ bình an” — thì ra ngay từ khi đó, họ đã âm thầm chúc tôi lên đường suôn sẻ… mãi mãi không trở về.
Tôi thu lại dòng suy nghĩ, nở nụ hiền lành: “Vậy thì tốt, dù sao tôi cũng đi rồi, ấy mà còn thi không tốt thì mất mặt lắm đấy.”
Lục Chấp Quang cũng , lúc rời đi còn “chu đáo” dặn dò: “Mai tám giờ bay, đừng có ngủ quên nhé!”
Tôi theo bóng lưng đầy phấn khích của cậu ta, khóe môi khẽ cong lên.
Vừa định quay vào, Tống Cảnh Xuyên gọi điện đến: “Em , đã đặt khách sạn năm sao cho em, đừng ở trường nữa.”
Giọng ta luôn có một vẻ dịu dàng không thể chối từ.
Nhưng nghe vào tai tôi lại khiến nổi da gà.
Kiếp trước, Tống Cảnh Xuyên giữ tôi sống lay lắt ở Thụy Sĩ là vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng.
Tống Vãn Nguyệt không cùng nhóm m/á/u với ba mẹ tôi, ta cần định kỳ lấy m/á/u từ tôi để giả kết quả xét nghiệm.
Đợi đến khi ba mẹ tôi qua đời vì bệnh, e rằng ta cũng không cần giữ tôi lại nữa.
Tôi phải chắt chiu từng đồng để dành dụm một khoản tiền, rồi mới dùng cách phi pháp để lén quay về nước.
…
Tôi đứng bên cửa sổ ký túc xá giáo viên.
“Anh à, em sắp đi rồi, hãy để em tạm biệt mọi thứ ở trong nước một cách đàng hoàng.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“…Tùy em.” Giọng ta rõ ràng nhẹ nhõm đi, “Mai sáng tám giờ bay, bảy giờ đến đón.”
Tôi ngoan ngoãn đáp “Vâng”, rồi bộ vô hỏi: “Anh, bao giờ thì cho em gọi video với ba mẹ?”
Âm thanh thở gấp trong điện thoại rõ ràng khựng lại một nhịp, “…Gần đây họ bận lắm, đợi em tới Thụy Sĩ rồi sau.”
Tôi không kìm khẽ nhếch môi.
Tất nhiên ta không dám để tôi gặp ba mẹ — nếu video kết nối, chẳng phải kế hoạch tráo đổi trắng đen của ta sẽ bị bại lộ ngay sao?
Bạn thấy sao?