Trở Về Thời Niên [...] – Chương 96

4.

Lần này, ma đột kích vô cùng hung mãnh, không biết ở đâu ra.

Chúng ta đã gửi tin cầu cứu đến Tiên Minh, vẫn không thể đợi viện binh.

Cho dù sĩ khí của Lý Ngư Châu tăng cao đến đâu cũng không thể đấu lại quân của ma tộc.

Chúng ta di chuyển người già và trẻ em đến nơi an toàn trong thành, các trưởng lão Lý Ngư Châu dùng linh lực tạo ra một kết giới, ngăn cản lửa lan vào trong.

Nhưng kết giới yếu dần, quân của ma tộc đã xông vào.

Kiếm của ta không biết vung lên bao nhiêu lần, chém một con ma thì lại có nhiều ma ập tới hơn, đến cuối cùng, ta cũng chết lặng, không cảm nhận đau đớn trên người nữa.

Người bên cạnh ngã xuống, lại có người mới lao lên.

Ta lau đi máu bắn trên mặt, hỏi một trưởng lão: “Kết giới còn có thể chống đỡ bao lâu?”

Ông ta buồn bã đáp: “Trước kia còn có thể chống đỡ một canh giờ, bây giờ xem ra, nhiều nhất chỉ ba khắc.”

Thời gian ngắn như sao?

Ta buông kiếm trong tay ra, lúc ta xuất hiện là lúc hoàng hôn, bây giờ trời đã tối đen, trong mấy canh giờ ngắn ngủi, Lý Ngư Châu đã trở thành biển máu.

Khi nào mới đến bình minh đây?

Dưới chân truyền đến cảm giác rung lắc, là từ cung châu chủ truyền đến.

Ta quay đầu về phía ma bên ngoài kết giới, sau đó vội vã chạy tới cung châu chủ, cuối cùng, dừng bước trước cửa cung.

Trước cửa cung có tượng thần của châu chủ đời thứ nhất Triều Long, thương xót rũ mắt xuống châu dân. Bây giờ tượng thần đã biến mất, thay vào đó là một tế đàn bạch ngọc, có đường vân phức tạp, dì ta đang yên lặng nằm ở đó, máu trong người bà ấy chảy dọc theo đường vân, vẽ ra một trận pháp khổng lồ.

Trận pháp sắp hoàn thành, sắc vàng sắc trắng đan xen nhau.

Đại tế ti của Lý Ngư Châu đọc văn tế, gió lớn thổi tới, ta không dám lên tiếng quấy rầy.

Dung đứng bên cạnh ta : “Trước khi Long Thần phi thăng, từng phong ấn một phần thần lực của mình trận pháp hộ châu, đặt dưới tượng thần, chính là vì đề phòng trường hợp như ngày hôm nay. Muốn khởi trận pháp cần máu của đời sau Long Thần chất dẫn, hiến tế thần hồn của mình. Cũng nhờ có thiếu chủ dẫn người ngăn cản bên ngoài, châu chủ đại diện mới có thời gian khởi trận pháp.”

Ta nghẹn ngào hỏi: “Dì đang khởi trận pháp?”

Dung im lặng thay cho lời xác nhận.

Khi ta đang kinh ngạc, tất cả đường vân trên tế đàn đã chuyển sang màu đỏ, trận pháp bắt đầu vận chuyển, đường vân nhanh chóng tràn qua chân ta, lan ra bên ngoài, mang theo ánh sáng trắng dịu dàng.

Lúc đi ngang qua ta, tất cả mỏi mệt và vết thương của ta đều chữa khỏi, ta thấy những nơi luồng sáng đi qua, hoa cỏ bắt đầu mọc lại, nó vẫn tiếp tục lan ra chiến trường, chạm vào ngọn lửa lớn bên ngoài, quét sạch tất cả ma cản đường.

Lặng lẽ dọn dẹp tất cả những thứ ô uế.

Sau khi luồng sáng thanh lọc, linh lực ở Lý Ngư Châu còn dồi dào hơn lúc trước.

Ta quay đầu, thấy Dung đưa cho ta một bức thư, là dì ta tự tay viết, nét chữ vô cùng quen thuộc, thì ra những chữ trong phòng cấm kia đều do bà ấy lưu lại.

Trên thư viết: “Thiếu chủ Triều Châu, Long Thần phù hộ, vì châu mà sinh, trước cứu vạn dân khỏi vảy dịch, sau có công lao trấn thủ Lý Ngư Châu, tính lương thiện, ta tuyên bố, Triều Châu là châu chủ đời tiếp theo của Lý Ngư Châu.”

Là thư viết bằng máu, nét bút vô cùng vội vàng.

Bà ấy truyền chức vị châu chủ Lý Ngư Châu cho ta…

Không biết có phải máu của người trên tế đàn đã chảy hết hay không, bà ấy yên tĩnh nằm đó, gương mặt cũng giống ta đến mấy phần.

Bà ấy và mẫu thân ta chính là tỷ muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra.

Ta chậm rãi đi tới gần, quỳ bên cạnh bà ấy.

Ta đưa tay sờ lên mặt bà ấy, gương mặt trắng bệch, lạnh như băng.

Một giọt nước mắt rơi xuống, ta khẽ : “Dì…”

Trước đây, bà ấy không thể nghe ta gọi như , sau này… cũng không thể…

Dung : “Ngươi đừng đau lòng, trước khi chết, châu chủ đại diện rất vui vẻ, ta ở cùng với bà ấy nhiều năm như , châu chủ đại diện thường xuyên nghi ngờ bản thân có phải huyết mạch của Long Thần không, lần này, cuối cùng cũng có đáp án. Bà ấy vốn là huyết mạch thuần khiết của Long Thần. Tuy thanh danh của châu chủ đại diện không tốt lắm, việc cũng hơi cực đoan, luôn tận tâm tận lực với Lý Ngư Châu, vì Lý Ngư Châu mà xông pha khói lửa.”

Ta che mắt, giọng nghẹn ngào: “Nhiều năm như , đáng tiếc, ta chưa từng hài lòng bà ấy…”

Dung kinh ngạc: “Sao ngươi có thể nghĩ như ? Châu chủ đại diện đối xử với ngươi hơi khắt khe, cũng chỉ vì muốn ngươi mau chóng trưởng thành, sớm ngày tiếp nhận Lý Ngư Châu mà thôi. Bản thân bà ấy không có tu vi, không có linh lực, có thể giữ vững địa vị của mình ở Lý Ngư Châu đã vô cùng gian nan rồi. Mỗi nửa tháng, Phù Lăng Tông đều gửi thư về, châu chủ đại diện thường xuyên nở nụ , chỉ có lần nghe một sư muội không biết ở đâu ra đã đánh bại thiếu chủ ở Đăng Vân Đài, bà ấy mới không vui, sau đó còn cố phiền phức cho nàng ta. Sao châu chủ đại diện lại không hài lòng về ngươi chứ…”

Ta rũ mắt xuống, nước mắt tuôn như mưa, Dung tiếp tục : “Khi thiếu chủ quay về lễ cập kê, ta thấy thiếu chủ ra dáng hơn hẳn, ai ai cũng vui mừng, chỉ có châu chủ đại diện lặng im không , về sau, bà ấy rằng Triều Châu nhất định đã chịu đựng rất nhiều đau khổ mới bình tĩnh như thế. Châu chủ đại diện là người lạnh lùng ít , lại là người rất nặng …”

Bà ấy từng ở trong phòng cấm suốt mấy năm, là trưởng nữ của lão châu chủ, là châu chủ đại diện lộng quyền trong miệng châu dân, cũng là người luôn tranh cãi với cháu

Ta cúi người xuống, ôm bà ấy vào trong ngực, cằm ta dán vào cái trán đã sớm lạnh như băng kia, gào khóc một lúc lâu.

Dì ta chết rồi…

Người thân cuối cùng của ta trên thế giới này chết rồi…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...