2.
Khi tổn thương của ta gần như lành hẳn, ta trở về Lý Ngư Châu.
Lúc này, vẫn là Dung tới đón ta, khác biệt rất lớn với lần trước.
Bây giờ, ta không cần tuân theo những quy củ kia nữa.
Ta dần hiểu ra, chỉ có Ngọc Long kiếm trong tay ta và tín niệm trong lòng mới là căn bản để ta cậy vào.
Trong lúc chờ thuyền phu ở linh hải, ta thấy miếu nhỏ lần trước.
Tượng thần bên trong đã thay đổi, gương mặt không , hơi lạnh lùng và xa cách, một tay cầm kiếm, một tay nhấc rổ cá.
Ta càng càng thấy quen mắt, Dung tươi giải thích: “Lần trước, thủy triều của Linh Hải đổ miếu thờ, ngư dân đã đổi lại thành dáng vẻ của ngươi.”
Ta che mắt lại, cảm thấy ấm áp, kiếp này, ta lại đến trình độ khiến mọi người tin phục rồi sao?
Thuyền cập bến, ta và Dung bước lên.
Ta mải mê suy nghĩ, phía đông nam của Bất Chu Sơn cũng cách Lý Ngư Châu không xa, cách khác, nếu ma vực xuất hiện ở nhân gian thì người gặp nạn đầu tiên chính là chúng ta.
Kiếp trước, cũng bởi lý do này mà Lý Ngư Châu gặp phải kiếp nạn thảm thương, ma tộc dùng cách này để tuyên bố với thiên hạ rằng bọn họ đã trở lại.
Không có ma xuyên nền, phong ấn của ma vực rất thuận lợi, một mồi lửa lớn đã thiêu đốt toàn bộ Lý Ngư Châu, trong ánh lửa có ma tàn sát châu dân, chốn thần tiên đẹp nhất trên đời bỗng trở thành địa ngục trần gian.
Vì mục đích lớn lao là bảo toàn thiên hạ, tu chân giới đã vứt bỏ Lý Ngư Châu.
Người Tiên Minh thờ ơ, đứng ngoài một châu bị ma tộc xâm chiếm, Mạnh minh chủ còn hạ tử lệnh, không cho ai tiến lên trước dù chỉ một bước.
Thông tin giấu rất kỹ, đến khi ta chạy về thì lửa đã cháy gần hết, Linh Hải đã thành biển chết, linh khí ở Lý Ngư Châu không còn nữa.
Ta trông thấy quê hương mình cháy rụi trước mắt.
Kiếp trước, ta đã sớm bị dì cấm bước vào Lý Ngư Châu, từ đó ta cũng thật sự không quay về nữa.
Ta thét chói tai, khóc nức nở, chạy về phía Lý Ngư Châu, lại mất lực, ngã vào trong nước.
Tạ Như Tịch đuổi theo ta, giữ eo ta lại.
Ta cảm thấy mọi thứ như hóa thành tro tàn, cúi đầu tay mình, không muốn thẳng vào lửa lớn ở bờ bên kia.
Có một nữ tử chạy từ đó ra, giữa trán có một nốt ruồi chu sa, hốc mắt đỏ bừng.
Là Vãn Nhĩ Nhĩ.
Ta chỉ vào nàng ta, nghiến răng nghiến lợi: “Ta giao Lý Ngư Châu vào tay ngươi, ngươi quản lý kiểu gì ?”
Vãn Nhĩ Nhĩ cũng vô cùng tức giận: “Ai biết ma tộc đột nhiên tấn công, đổi lại là ngươi, ngươi có thể không? Ngay cả vảy dịch mà ngươi cũng không giải quyết , huống chi hình như hiện giờ? Nếu ngươi có thể bảo vệ Lý Ngư Châu, cần gì phải để một người ngoài như ta tới châu chủ?”
Lời của nàng ta như một con dao đâm vào lòng ta, đúng , ngay cả thí luyện châu chủ ta cũng không thể vượt qua…
Ta khàn giọng : “Ít nhất ta sẽ chết ở Lý Ngư Châu, sẽ không vứt bỏ châu dân để chạy ra ngoài!”
Bây giờ xem ra, trận lửa lớn kia cũng sẽ không phát sinh nữa.
Trên Linh Hải vô cùng yên tĩnh, ánh nắng phủ lên mặt biển, ta và Dung xuống thuyền ở Lý Ngư Châu.
Bà lão lần trước lại buộc dây đỏ cho ta, tủm tỉm: “Thiếu chủ lại quay về rồi sao?”
Ta gật đầu, lúc trước bến thuyền có rất nhiều người mở sạp buôn bán, bây giờ lại chẳng còn mấy.
Có chủ tiệm bán cá đưa cho ta hai con cá: “Thiếu chủ nếm thử đi, con cá này ăn sống rất ngon, cũng có ích cho việc tu luyện.”
Ta đưa tay nhận lấy, kết quả bên kia lại truyền tới âm thanh, chủ quầy hốt hoảng thu dọn quầy hàng.
Ta sang, cận vệ của dì ta đang nghiêm nghị xua đuổi người.
Chủ hàng cá thu dọn đồ xong rồi : “Từ sau lần trước, châu chủ đại diện quản lý mọi chuyện trong châu rất nghiêm ngặt, ngay cả những sạp buôn bán nhỏ như ta cũng không bày ở bến thuyền, bắt sẽ bị xử .”
Hắn ta nôn nóng rời đi, ta nghe thấy tiếng nghị luận bất mãn nổi lên bốn phía.
“Nghe lần trước châu chủ đại diện còn giam giữ sư muội của thiếu chủ trong cung để lấy máu, người như sao xứng quản lý Lý Ngư Châu?”
“Thiếu chủ còn nhỏ, đấu không lại bà ta, đây là lẽ đương nhiên, chỉ là bà ta quá mức chuyên quyền…”
“Nói trắng ra thì bà ta cũng chỉ là một phế vật ở trong cung châu chủ mà thôi, thật hy vọng thiếu chủ sớm ngày thế chỗ.”
Ta nhíu mày, tuy lần trước ta và dì chia tay không vui vẻ lắm, châu dân ở Lý Ngư Châu vốn tâm tính lương thiện, bây giờ bọn họ chứng tỏ chuyện này đã rất nghiêm trọng.
Ta vốn định chuyện này với dì, ai ngờ vừa thấy ta, bà ấy đã bắt ta quỳ xuống, trong khi nghi lễ bình thường vốn chỉ cần hạ thấp người mà thôi.
Lúc này, trong cung châu chủ vẫn còn rất nhiều người, sau vụ vảy dịch lần trước, dì đã loại bỏ tất cả phe đối lập, vì ta thấy khá nhiều gương mặt xa lạ.
Dì ta: “Triều Châu, ngươi biết sai chưa?”
Ta ngẩng đầu bà ấy, bình tĩnh : “Triều Châu có tội gì?”
“Lý Ngư Châu không tham gia vào phân tranh của Cửu Vực, chỉ một châu nhỏ trên biển mà thôi. Nhưng ai cho ngươi lá gan xâm nhập vào ma xuyên, dẫn Tạ Như Tịch ra ngoài? Ngươi tưởng người của Tiên Minh đều chết hết rồi sao? Phải dựa vào một thiếu nữ vô tri như ngươi đưa Tạ Như Tịch ra ngoài? Hẳn là hắn nên chết ở trong đó, bây giờ hắn bị vạch trần thân phận bán ma, ngươi dùng sức của một mình ngươi khiến Lý Ngư Châu dính dáng tới ma tộc, thật đúng là một thiếu chủ tốt!”
Bà ấy không hề nhắc nửa chữ tới công lao của Tạ Như Tịch với Lý Ngư Châu.
Ta bị mắng té tát, chỉ có thể lạnh một tiếng: “Nếu mẫu thân Triều Lung của ta còn ở đây, bà ấy sẽ không trách tội ta.”
Dì nâng cằm lên, nở nụ khinh miệt: “Triều Châu, ngươi bị cấm túc một tháng.”
Bạn thấy sao?