Rõ ràng Tạ Như Tịch mở to mắt, hắn lại không thấy ta, trong mắt không có chút thần thái nào, giống như một người đã chết, duy trì tư thế cuối cùng trước khi qua đời.
Khóe mắt hắn hơi run lên, ta cho rằng bản thân nhầm, không, từ nơi đó bắt đầu sinh ra ma văn đầu tiên, rất nhanh, đường ma văn thứ hai, thứ ba… đã tràn ra.
Ta vốn nghĩ rằng, nếu như hắn chết, ta sẽ giúp hắn nhặt xác, nếu hắn không chết, ta sẽ đưa hắn ra khỏi ma xuyên.
Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới, hắn lại nhập ma.
Mấy lần ta định chuyện, lại chỉ có thể đọc ra tên của hắn: “Tạ Như Tịch!”
Hắn không chuyện, ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, chỉ thẳng về phía trước.
Ngươi không trông thấy ta, ngươi đang gì?
Ma văn theo khóe mắt của hắn bắt đầu lan ra khắp mặt, dọc theo cổ, đi xuống phía dưới.
Lúc ở Lý Ngư Châu, ta từng muốn gi//ết hắn lúc hắn trọng thương, bây giờ ta lại thấy hắn nhập ma….
Có lẽ, lần này mũi kiếm của ta sẽ không bị hắn cản lại nữa.
Ta bình tĩnh : “Tạ Như Tịch, ta từng , nếu như ngươi nhập ma, ta sẽ đích thân gi//ết ngươi.”
Hắn không nghe thấy, giống như một người bình thường sắp bị sông đen nhấn chìm.
Ta đứng dậy, trên mặt hơi lạnh, ta đưa tay xoa mặt mới phát hiện ra trên đó toàn là mồ hôi và nước mắt.
Như Tịch kiếm đặt ở bên cạnh, ta vươn tay ra rút lên, đây là một thanh kiếm rất cổ xưa, không biết lai lịch như thế nào, cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên ta đụng vào kiếm của Tạ Như Tịch.
Kiếm đã cong cũng có thể chém người.
Ta dồn hết khí lực lại không thể rút nó lên, mất đà đụng đầu vào chuôi kiếm, ta kỹ mới thấy trên chuôi khiếm khắc mấy chữ nhỏ: “A Tố bình an.”
Ta đọc thành tiếng, sau đó giật mình quay đầu sang bên cạnh.
Mặt Tạ Như Tịch đã bị hoa văn màu đen che khuất, dáng vẻ của hắn lúc này như hòa một với đứa trẻ bán ma trong ảo cảnh dệt mộng ở Thiên Diệp Trấn.
Ta giơ tay lên, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve lông mày, sống mũi, bờ môi của hắn.
Thật sự rất giống.
A Tố bình an.
Thì ra là thế, Tạ Như Tịch lại chính là bán ma kia!
Hắn không phải vừa mới nhập ma, mà hắn, vốn chính là bán ma.
Ta đứng chết lặng ở đó, hắn chằm chằm.
Đau đớn trên chân nhắc nhở ta phải tỉnh táo lại, sớm gi//ết chết Tạ Như Tịch, gi//ết hắn trước khi hắn mất đi lý trí.
Tạ Như Tịch chợt đậy, hình như muốn tóm lấy thứ gì đó trước mặt.
Tay phải hắn mở ra, duỗi về phía trước, suýt nữa thì tóm lên người ta.
Nhưng cũng vì mở lòng bàn tay ra nên thứ hắn cầm trong tay lại rơi xuống.
Ta kinh ngạc lại, đó là một con Ngọc Chỉ Điệp, nó rơi xuống dòng nước đen, rất nhanh đã bị ăn mòn.
Ta đứng yên rất lâu, cúi người đeo lại Như Tịch kiếm lên hông hắn, bình tĩnh : “Ta là người ân oán rõ ràng, ngươi đã cứu Lý Ngư Châu, cứu thiên hạ, còn để ta lấy đi Thiên Diệp Hoa để cứu đại sư huynh. Lần này, ta sẽ không gi//ết ngươi.”
Giọt thần huyết mà Triều Long cho ta đã rơi vào miệng Tạ Như Tịch.
Sau khi giọt máu màu vàng kim tan biến, quả nhiên ma văn cũng nhanh chóng rút lui, giống như gặp phải khắc tinh.
Nơi đây không tiện ở lâu, mặc dù ma xuyên rộng lớn đã bị thu hẹp lại, ta thấy mấy chấm đỏ lóe lên trong bóng tối, giống như là có kẻ đang thò đầu ra thăm dò tĩnh bên ngoài.
Sông đen khó qua, ta nhịn đau cõng Tạ Như Tịch, lê từng bước ra khỏi ma xuyên.
Hắn thật sự rất nặng.
Mặc dù ta là người tu chân, vừa cõng hắn, vừa cõng kiếm, nặng vô cùng.
Mũi hắn chọc vào gò má ta hơi đau, ta khẽ : “Tạ Như Tịch, ngươi không thể nhập ma!”
“Ngươi vừa gi//ết nhiều ma như , ngươi nghĩ xem, nếu ngươi thành ma thì ma tộc sẽ xử lý ngươi thế nào?”
“Sư phụ ta , ngươi là kỳ tài luyện kiếm nghìn năm khó gặp ở tu chân giới, ngươi là người duy nhất có khả năng thành thần, sao có thể nhập ma ?”
Ta nghẹn ngào: “Tạ Như Tịch, ngươi gì đi, ta thấy hơi sợ hãi…”
Hắn không lên tiếng.
Ta cắn chặt răng, kiếp trước không có ma xuyên, ma vực trực tiếp xuất hiện ở nhân gian, cũng không có chuyện Tạ Như Tịch một thân một mình đi vào ma xuyên như thế này.
Đi qua nước đen lạnh lẽo kia, lại đến mặt đất nóng như đổ lửa.
Mặt đất khô nứt, ta có cảm giác như bị lửa nóng thiêu đốt lòng bàn chân, hỏa khí tiến vào trong cơ thể ta, thiêu đốt cả linh lực trong người.
Ta trông thấy vảy rồng sinh ra rồi lại biến mất nhanh chóng, cả một mảng thịt lớn hư thối, lộ ra cả xương.
Ta kiệt sức ngã xuống mặt đất, cả Tạ Như Tịch cũng ngã theo.
Ta thấy đường về vẫn còn rất xa.
Môi Tạ Như Tịch khô khốc, hắn đang mơ, ta không nghe rõ, đành phải cúi người xuống, thì ra là bốn chữ, lặp đi lặp lại như đang khuyên bảo chính mình: “Không thể nhập ma.”
Ta dùng kiếm rạch vào lòng bàn tay, nắm chặt tay, máu theo tay ta chảy vào miệng hắn, mặt hắn mới hồng hào lên một chút.
Ta lại cõng hắn lên lần nữa, mỗi bước đều vô cùng nặng nề.
Ta cõng hắn, chậm rãi đi tới biên giới Bất Chu Sơn.
Ta thấy có người từ xa chạy tới, cuối cùng không nhịn nổi nữa, té ngã xuống đất.
Vô Tiễn kéo lấy tay ta, định đỡ ta dậy, ta khàn giọng : “Giúp ta…”
Lời còn chưa hết, ta đã ngất đi.
Bạn thấy sao?