Trở Về Thời Niên [...] – Chương 84

8.

Lý Ngư Châu ở trên biển, độc lập với Cửu Vực, ma xuyên vẫn chưa lan tới bên này.

Bên cạnh Phù Lăng Tông có vài thành thị, sau khi Bất Chu Sơn sụp đổ, không ít ma chạy tới đó, may không phải là ma cấp cao, chỉ là vài con ma nhỏ mới tu luyện, dân chúng cũng không chịu nổi sự quấy nhiễu này.

Yêu khí tràn lan trong thành, nhà nào cũng đóng chặt cửa.

Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ dẫn theo một nhóm đệ tử, những đệ tử ở Phù Lăng Tông chưa thật sự chém gi//ết ma bao giờ, chỉ có ta xuất kiếm vô cùng nhẹ nhàng, không hề lưu chút nào.

Ngọc Long kiếm là linh khí thượng cổ, tiểu bị đâm trúng chỉ có thể chết thảm.

Đệ tử bên cạnh run tay hồi lâu, không dám cầm kiếm đánh ma, chỉ khâm phục ta: “Không hổ là Triều Châu sư tỷ, múa kiếm thật thuần thục.”

Ta quay đầu thấy Vãn Nhĩ Nhĩ đang chém một con tiểu , thủ đoạn tàn nhẫn, sắc mặt bình tĩnh, máu của ma cũng không bắn lên người nàng ta, hoàn toàn khác biệt với những đệ tử khác.

Nàng ta quay đầu lại, thấy ánh mắt chúng ta nàng ta hơi kỳ lạ, nàng ta dừng tay lại, thu kiếm, vẻ mặt trở nên hiền lành: “Trông thấy những tà ma này, ta lại nhớ đến những người bị chết, không khỏi ra tay nặng một chút.”

Ta thu tầm mắt lại.

Trên bầu trời xanh có thuyền Huyền Phượng bay qua, cờ xí của Tiên Minh phất phơ trong gió, vô cùng uy phong.

Có đệ tử líu lưỡi: “Ta cũng muốn đi tới Tiên Minh, không biết bọn họ còn nhận người không?”

Đệ tử đó vừa xong, buổi chiều thật sự có cơ hội.

Tiên Minh thu nạp nhân tài từ các tông môn lớn và tán tu, đây vốn là chuyện trong dự đoán, ma xuyên càng ngày càng trải rộng, ma bỏ trốn cũng càng ngày càng nhiều.

Việc trong Tiên Minh vốn đã không đếm xuể, Tạ Như Tịch còn phải bôn ba không ngừng, bây giờ huống cấp bách, bọn họ đành thu nạp thêm người.

Các đệ tử ở Phù Lăng Tông đều chuẩn bị để đi khảo nghiệm ở Tiên Minh.

Ta không giống bọn họ, ta cử đi.

Trước đó, ta đạt hạng nhất trong thi đấu tiên môn nên cũng có chút đặc quyền.

Lý Ngư Châu gửi thư đến, muốn ta lịch luyện ở Tiên Minh một thời gian, dù sao ở đó cũng toàn trụ cột tương lai của tu chân giới, sớm quen cũng có lợi cho Lý Ngư Châu.

Trước giờ, dì ta là người rất khôn khéo.

Đại sư huynh thuận thế tiếp nhận sự việc của tông môn thay sư phụ, đương nhiên không thể tới Tiên Minh.

Nhị sư huynh huynh ấy không giỏi chém gi//ết, khi nào cần dược sư thì cứ tới tìm huynh ấy.

Vãn Nhĩ Nhĩ thì cùng ta tiến vào Tiên Minh.

Tiên Minh rất khác so với lần trước ta đến.

Bây giờ bọn họ càng nghiêm trang hơn, có trật tự hơn.

Ta cũng phát đồng phục của Tiên Minh, bộ đồ màu đen, bên trên thêu hình Huyền Phượng, uốn lượn từ ống tay áo tới sau lưng.

Vì ta và Vãn Nhĩ Nhĩ là đệ tử đồng môn nên bị phân ở cùng gian phòng, nàng ta vừa nhận y phục thì đã lấy ra kim khâu, cẩn thận thêu một đóa hoa màu vàng lên ống tay áo.

Ta phát hiện ra, tất cả quần áo nàng ta mặc đều thêu một đóa hoa màu vàng.

Ta tò mò, khẽ hỏi: “Ngươi thích hoa cúc lắm à?”

Vãn Nhĩ Nhĩ không ngờ ta lại chủ chuyện, hơi sửng sốt một chút rồi đáp: “Đúng , ta rất thích màu vàng, thích ánh sáng rực rỡ. Nơi lúc trước ta ở không có loài hoa này.”

Mặc dù ở trong tông môn, gặp ai Vãn Nhĩ Nhĩ cũng , hình như chưa ai nghe thấy nàng ta thích thứ gì đó.

Những đệ tử mới vào Tiên Minh như chúng ta đều sẽ phải rửa mặt thay đồ, sau đó phải đi nghe quy tắc, không hiểu bên trên nghĩ như nào, trực tiếp tống chúng ta vào nhà lao để nghe răn dạy, chắc là để ra oai phủ đầu.

Lần này, bọn họ chiêu mộ rất nhiều người, mà nơi này vẫn chứa , chứng tỏ nhà giam của Tiên Minh lớn vô cùng.

Bên cạnh chính là cảnh thẩm vấn ma, vừa đẫm máu vừa đánh vào tâm lý các đệ tử, có đệ tử tái mặt đi nôn.

Ta thấy nữ phật tử kia không hề kiêng kỵ gì, tay cầm Kim Phật Hoa của Không Minh Tự, hờ hững xung quanh, ánh mắt nàng ấy bọn ta và đám ma kia chẳng khác gì nhau.

Có lẽ nàng ấy là nữ phật tử coi trọng ở Không Minh Tự, chỉ là đến Tiên Minh rồi, tay nàng ấy sẽ phải dính máu tươi.

Phật tử luôn từ bi cũng có thể gi//ết người sao?

Đứng lâu như , bên tai lại toàn là tiếng khóc thảm thiết của đám ma, ngay cả Vãn Nhĩ Nhĩ cũng không nhịn mà tái mặt.

Để chúng ta đợi hồi lâu, tiếng xích sắt bỗng vang lên, có nhiều người xuất hiện ở chỗ sâu nhất của nhà giam, chiếc ủng màu đen đạp lên mặt đất, một người dùng khăn lau máu trên tay, cụp mắt nghe người bên cạnh chuyện.

Đã lâu không thấy Tạ Như Tịch, khí chất quanh người hắn càng thêm lạnh lẽo, giống như một thanh kiếm tra vào vỏ.

Có lẽ hắn chính là người dạy bảo chúng ta hôm nay.

Tạ Như Tịch dừng bước, ánh mắt rơi trên người Vãn Nhĩ Nhĩ một lúc, sau đó sang nơi khác: “Tiên Minh không thu nhận người vô dụng, nếu các ngươi vì danh lợi mà đến thì bây giờ có thể lập tức rời đi. Tiên Minh nhiệm vụ, có thương vong là chuyện bình thường.”

Hắn liếc những người này, mặc dù sắc mặt tái nhợt lại không có ai rời đi, Tạ Như Tịch khẽ gật đầu: “Sẽ có người sắp xếp công việc cho các ngươi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...