2.
Ta ở lại Phù Lăng Tông, đại sư huynh ta mấy lần, muốn lại thôi.
Ta thở dài: “Sư huynh, muội không hề sợ hãi, cảnh tượng như muội đã trải qua sớm hơn mọi người rất nhiều rồi. Chuyện ở Lý Ngư Châu muội đã sắp xếp xong xuôi, cũng chọn ra một đứa bé ở chi thứ, nếu muội chết thì con bé sẽ thay muội quản Lý Ngư Châu. Con bé còn cứng cỏi, chịu khó hơn muội. Lần này, cho dù có chuyện gì xảy ra, muội cũng muốn bảo vệ Phù Lăng Tông.”
Huynh ấy ta, trong mắt có sự kiêu ngạo vì muội muội đã trưởng thành.
Trận pháp bảo vệ Phù Lăng Tông giữ chân ma tộc nửa canh giờ, ma tộc bò dọc theo ba ngàn bậc thang ngọc, lại bị linh pháo bắn rơi xuống.
Lúc này, Phù Lăng Tông đang chiếm thế thượng phong, ta giẫm lên tấm bia đá phía trước cửa tông môn, Tống Lai vô cùng hồi hộp, cố ý trêu chọc ta để giảm bớt lo lắng: “Triều Châu, ngươi trông chẳng khác nào thổ phỉ.”
Nhưng giây tiếp theo, huynh ấy không nổi nữa.
Nơi linh pháo bắn ra có khói bay mù mịt, ma tộc vẫn cố chấp trèo lên trên, sau đó, bọn chúng đột nhiên dừng lại, tự giác tách sang hai bên, có một người chậm rãi bước tới, ma xung quanh hưng phấn hét.
Trường bào màu đen của hắn lộ ra đầu tiên, vạt áo có hoa văn màu vàng, bàn tay thon dài xinh đẹp nắm chặt Như Tịch kiếm, cuối cùng, gương mặt điên đảo chúng sinh của hắn mới hiện ra, một nửa gương mặt đã bị ma văn bao phủ.
Đại sư huynh nhanh chóng đưa ra quyết định: “Lùi lại mười trượng.”
Đám người lập tức lùi ra sau, tiếng của huynh ấy còn chưa dứt, trận pháp bảo vệ bỗng bị thần lực mạnh mẽ bao trùm, trận pháp mà trăm ngàn năm trước lão tổ Phù Lăng Tông để lại trước khi phi thăng bỗng vỡ vụn.
Vô số ma xông tới.
Tạ Như Tịch đứng ở đó, lạnh lùng mà yên tĩnh.
Hồi nhỏ, khi ta mới vào Phù Lăng Sơn đã từng đạp một cước trên tấm bia đá này, kiêu căng thiếu niên mặc đồ đen bước từng bước lên thang ngọc, tóc đuôi ngựa của hắn buộc cao, ta không hề e sợ, lớn tiếng : “Phu nhân của Lý Ngư Châu chúng ta có đãi ngộ rất tốt, ngươi không suy nghĩ lại một chút sao?”
Bây giờ, ta đã hai mươi tuổi, sống lại hai đời, âm thanh của ma đã xóa đi tiếng vui vẻ trên Phù Lăng Sơn, xung quanh hỗn loạn, đệ tử tông môn và ma đang đánh nhau.
Ta chậm rãi rút Ngọc Long kiếm ra, linh lực bàng bạc quấn quanh người, mỗi kiếm chém xuống không biết gi//ết bao nhiêu ma, bọn chúng hóa thành ma khí, ẩn vào trong thế gian.
Tống Lai không giữ tay của ta, chỉ có thể tuyệt vọng kêu lên: “Triều Châu.”
Ta không quay đầu, đi vòng qua đám ma, đứng trước mặt Tạ Như Tịch.
Hắn không tránh né, ánh mắt của hắn không khác ánh mắt khi gi//ết ta ở kiếp trước chút nào.
Ta đâm về phía hắn, hắn không tránh né, vẫn tiếp tục bước lên.
Yêu ma cản trước mặt hắn, dùng thân thể bọn chúng để ngăn công kích của ta.
Ta đến gần thêm một tấc, tấn công lại lần nữa, hô lớn: “Tạ Như Tịch, rút kiếm ra!”
Bàn tay nắm Như Tịch kiếm của hắn không hề nâng lên, ta bị thần lực của ma thần đẩy lùi, sau đó rơi xuống bãi đất trống của Phù Lăng Tông.
Tống Lai chớp thời cơ kéo ta về phía sau, hai mắt đỏ bừng: “Triều Châu, ngươi không cần mạng nữa sao?”
Ta ngửa đầu lớn tiếng.
Vừa nãy, ta đã cảm nhận sự chênh lệch giữa người tu chân và ma thần.
Bình thường, giữa người tu chân còn có cảnh giới phân chia, có thể dựa vào binh khí, quyết pháp tu luyện để bù lại, giống như lúc ta không còn linh lực vẫn có thể đánh trăm chiêu với Vãn Nhĩ Nhĩ đã đột Kim Đan, so với thần lực thì lại hoàn toàn không có sức phản kháng.
Ta nắm chặt tay Tống Lai, đưa bằng chứng tới trước mặt huynh ấy, to: “Tạ Như Tịch không dám rút kiếm với ta.”
Tống Lai không tin, ta lại tiếp tục xông lên phía trước.
Thực ra, ta chỉ muốn cho huynh ấy thấy, người ta thích chính là người tốt nhất trên đời, là người giỏi nếm mật nằm gai, lòng mang thiên hạ.
Hắn tốt như , cho nên, xin các ngươi hãy tin tưởng hắn.
Ta rút ra Ngọc Long kiếm lần nữa, chém gi//ết ma.
Ta trông thấy tiểu sư đệ luôn tìm Tạ Như Tịch học kiếm bỗng tấn công hắn từ phía sau.
Tạ Như Tịch không hề quay đầu lại, tiểu sư đệ đã bị ma bên cạnh cắn nát yết hầu, ngã gục trên đất, máu tươi trào ra, trở thành một phần của trận pháp huyết tế.
Đến tận lúc tiểu sư đệ chết, Tạ Như Tịch cũng chưa hề biết rằng, đã từng có một đứa bé đến Phù Lăng Tông chỉ vì tìm hắn học kiếm.
Tạ Như Tịch bắt đầu rút kiếm, kiếm phong lướt tới đâu máu tươi bắn tới đó, chạy thẳng về rừng cấm ở sau núi.
Máu chảy thành sông, trận pháp huyết tế chậm rãi hình thành.
Cây bích đào ở Phù Lăng Tông không ra hoa nữa, hoa Ngân Châu ở sau núi lại vẫn nở trắng xóa một mảng, giờ phút này, cả biển hoa đã biến thành biển máu.
Ta thấy đại sư huynh vì che chở cho một đứa bé mới nhập môn mà bị ma khí ăn mòn da thịt.
Tống Lai vốn dĩ không giỏi chém gi//ết, thấy người trong tông liên tục ngã xuống dưới, máu tươi chảy qua chân huynh ấy, huynh ấy chợt quay đầu lại, đẩy ta về phía trước, không còn xoắn xuýt về niềm tin mù quáng của ta nữa.
Tống Lai quyết liệt : “Triều Châu, đi tìm Ngọc Long Môn của ngươi đi, đi tới núi hoang mà sư phụ với ngươi, đừng để bản thân bỏ mạng vô ích ở nơi này, trận pháp huyết tế ở Phù Lăng Tông không cách nào ngăn cản nữa rồi.”
Huynh ấy cũng không hẳn là ký thác hy vọng lên người ta, chỉ là đại nạn ập đến, muốn bảo toàn tính mạng của sư muội mà thôi.
Kiếp trước, khi Phù Lăng Tông bị tiêu diệt, huynh ấy cũng đẩy ta về phía trước, bảo ta mau chạy đi.
Ta lau vết máu trên mặt, nghẹn ngào : “Sư huynh.”
Huynh ấy tức giận mắng: “Đừng dây dưa với ta ở đây nữa, ngươi quen thuộc với phía sau núi nhất, mau chạy về phía đó đi!” Tống Lai vừa , vừa chém gi//ết một ma.
Ta không do dự nữa, vòng qua hoa Ngân Châu, dọc theo phía sau núi chạy khỏi Phù Lăng Sơn.
Trong tông quản lý vô cùng nghiêm ngặt, không cho tùy tiện uống núi, nhất là Ngọc Dĩ chân nhân luôn thích bắt lỗi sai của ta.
Ta và Tống Lai thường xuyên lén lút chạy tới thôn xóm gần Phù Lăng Tông để chơi.
Ta chạy dọc theo đường nhỏ, không quay đầu lại, ta biết chỗ đó đang máu chảy thành sông, tiếng chém gi//ết dần dần yếu bớt.
Phù Lăng Tông của ta, lại bị diệt sạch một lần nữa…
Bạn thấy sao?