Trở Về Thời Niên [...] – Chương 124

4.

Chín điểm này, có một điểm ở Phù Lăng Tông.

Ta vốn định đi dãy núi hoang ở Tây Châu để tìm Ngọc Long Môn, vì trận pháp huyết tế, ta không thể bỏ lại Phù Lăng Tông, Lý Ngư Châu cũng có nhiều việc, thế là ta thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai nơi.

Từ trước đến giờ, ta vốn không thích xen vào việc của người khác.

Kiếp trước, ta ếch ngồi đáy giếng, sau khi bị đánh bại ở Đăng Vân Đài thì không gượng dậy nổi, chuyện gì cũng tiêu cực, cho nên không thấy khi Lý Ngư Châu bị hủy, Tạ Như Tịch đã cùng rơi nước mắt với ta, mỗi lần ta sụp đổ, đều là hắn đỡ lấy tay ta.

Ta ta thích Tạ Như Tịch, luôn luôn theo đuổi hắn, ngay cả việc hắn bị xâm chiếm thần trí, cuối cùng bị đoạt xá mà ta cũng không biết.

Có lẽ, lúc đó ta chỉ đang theo đuổi một thần thoại về kiếm đạo mà thôi.

Tạ Như Tịch không dám tới gần ta, xấu hổ vì bản thân là bán ma, lại bị ma khí ảnh hưởng nên mới lạnh lùng như thế, không phải là hắn không thích ta, mà là hắn sợ cảm của ta giống như một khối băng mỏng, một khi hắn đến gần sẽ lập tức vỡ vụn.

Ta với sư phụ: “Không cần lo lắng, thần trí của Tạ Như Tịch vẫn vô cùng thanh tỉnh, từ trước đến giờ hắn đều là người lòng mang thiên hạ, trong chuyện này ắt có ẩn khác.”

Sư phụ bảo Tống Lai kiểm tra đầu óc cho ta, u sầu : “Tiểu đồ đệ, để con đi một chuyến tới ma vực thôi mà, chẳng lẽ con lại bị đám ma tộc đó mê hoặc rồi?”

Ta với đại sư huynh và Tống Lai, bọn họ lại kiểm tra xem ta có bị thần kinh không.

Không ai tin ta, chỉ có Hạ Từ Thanh khẽ xoay cán quạt, chọc vào trán ta: “Ta tin ngươi, Tiểu Triều Châu.”

Được rồi, cuối cùng chỉ có mình ta tin.

Ta luôn vững tin rằng Tạ Như Tịch sẽ đi lên con đường giúp thiên hạ thái bình.

Ta và Tống Lai đi dạo quanh Phù Lăng Tông, huynh ấy cũng dần dần có sự kiên nghị của một thanh niên.

Những đệ tử mới thu nhận cũng đã cao lên rất nhiều, thay thế những người đã khuất, tiếp tục tu đạo ở Phù Lăng Tông.

Đại sư huynh từng dẫn ta đi tới nơi đặt Hồn Đăng của Phù Lăng Tông, ba ngàn Hồn Đăng đã tắt hơn một nửa, lại có đèn mới đưa vào.

Khi ta đụng vào Hồn Đăng của Ngọc Như sư muội, cảnh tượng cuối cùng trước khi chết vẫn còn đó.

Muội ấy rơi xuống đáy vực ở Đoạn Bối Sơn, vô số ma đang hoành hành, muội ấy ngửa đầu hô lớn: “Sư tỷ, chạy mau!”

Ta che mắt, muốn rơi lệ.

Đám ma tộc xấu xa này, mau trả lại dì cho ta, trả lại sư muội cho ta…

Linh khí trên thế gian đã loãng đi nhiều, suốt một năm nay, cây bích đào cũng chưa nở hoa lần nào.

Bởi vì hình căng thẳng, bài học của đệ tử mới vào Phù Lăng Tông cũng rất nặng, bọn họ không tìm ai để xả hận, đành phải mắng tên ma thần đáng chết kia.

Trong tiếng mắng như , chỉ có một thiếu niên ôm kiếm, buồn bực giữ im lặng.

Ta gương mặt hắn ta hơi quen, hình như là người đã đưa cho ta khăn tay của Tạ Như Tịch, muốn học Tạ Như Tịch luyện kiếm.

Hắn ta đã không còn nét ngây thơ nữa, cao lớn hơn nhiều rồi.

Hắn ta thấy ta thì khẽ cụp mắt xuống, cuối cùng, hắn ta vẫn cắn răng, đi tới trước mặt ta: “Triều Châu!”

Tống Lai thường xuyên giỡn, giờ phút này lại nheo mắt mắng khẽ: “Phải gọi là sư tỷ!”

Ta kinh ngạc mở to mắt huynh ấy, huynh ấy bỗng hiểu ý của ta, nhiều năm như ta cũng không gọi huynh ấy là “sư huynh” mấy lần, khiến huynh ấy tức giận tới mức quay đầu đi.

Tiểu sư đệ trước mặt ta do dự hỏi: “Ma thần kia… là hắn sao?”

Ta khẽ run lên, một lúc sau mới ý thức “hắn” là ai.

Ta gật đầu.

Hắn ta im lặng hồi lâu, có cảm giác như tín ngưỡng bị sụp đổ.

Mọi người có thể tiếp nhận việc hùng chết trận nơi sa trường, hùng tuổi xế chiều, lại không thể tiếp nhận việc một hùng sa đọa vào vũng bùn.

Tiểu sư đệ hỏi: “Vì sao hắn lại nhập ma? Vì sao lại trở thành ma thần?”

Rất nhiều chuyện, cho dù ta lớn hơn hắn ta mấy tuổi, cũng không tìm câu trả lời.

Tiểu sư đệ đã đi rồi, mà ta vẫn sững sờ tại chỗ.

Tống Lai ngồi xuống trước mặt ta, đánh giá ta một lượt: “Cũng may ngươi không khóc, nếu không ta lại phải dỗ dành ngươi, quá mệt mỏi.”

Huynh ấy chậm rãi thêm, âm thanh rất nhẹ: “Triều Châu, ngươi thật may mắn vì lúc mười lăm tuổi bị Vãn Nhĩ Nhĩ đánh xuống Đăng Vân Đài, ngã đến mức đầu óc thanh tỉnh, từ đó không còn theo đuổi Tạ Như Tịch nữa.”

Hôm đó, ở ma giới, Tạ Như Tịch đã từng quá khứ như một giấc mộng dài, hắn không tài nào bước ra khỏi sự thích của Triều Châu mười lăm tuổi, thì ra, ý nghĩa của câu đó là như thế này.

Ta nhịn rất lâu, nước mắt mới tuôn ra: “Nhưng ta cũng không thể bước ra …”

Tình cảm chân thực tôi luyện, mới hiểu thế nào là trân trọng.

Nhưng có nhiều chuyện, đã không còn kịp nữa…

Ta và Tạ Như Tịch đã không còn cả quá khứ lẫn tương lai…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...