Trở Về Thời Niên [...] – Chương 115

Ma tộc ở xung quanh thấy thế cũng lùi bước, ánh mắt bọn họ Vãn Nhĩ Nhĩ bỗng trở nên thành kính.

Ở ma tộc, vốn không có cái gọi là đồng lòng thương , chỉ có kẻ yếu và kẻ mạnh.

Tên đầu trâu thấy không có gì để góp vui, bèn quay trở về, có lẽ là đói bụng nên răng nanh cũng hiện ra.

Thiếu nữ bên cạnh ta run rẩy co người lại, kết quả là tên đầu trâu kia không để ý tới nàng ta, ngược lại, gã chỉ vào người ta : “Tự mình bước ra đi.”

Ta: “?”

Người vừa nãy ngươi định ăn đâu phải là ta?

Tiếng của gã vừa dứt, sau lưng bỗng có một lực đẩy ta về phía trước, ta quay đầu lại, thấy người đẩy ta chính là thiếu nữ quý tộc đang run rẩy kia, gương mặt lộ vẻ áy náy, ánh mắt lại ẩn chứa sự độc ác.

Thôi bỏ đi…

Ta nhanh chóng suy nghĩ kế thoát thân, lại thấy Vãn Nhĩ Nhĩ đang đi về phía này, tuy ta đã thay đổi gương mặt và khí tức, vẫn sợ bị nàng ta nhận ra.

Nếu như nàng ta ra ta là Triều Châu, có lẽ ta sẽ thật sự vào ma vực.

Yêu quái đầu trâu chê ta quá chậm chạp, gã vươn tay định tóm lấy ta, nào ngờ trọng kiếm lại chém đứt hai tay của gã, giọng Vãn Nhĩ Nhĩ hơi khàn khàn: “Người này, ta muốn.”

Ta ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Vãn Nhĩ Nhĩ, nàng ta ta như một người xa lạ, khẽ : “Đến đây.”

Ta lập tức tiến lên, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng ta, lo lắng bất an, thật sự giống như một tù binh bị bắt vào ma vực .

Cũng may, nàng ta vô cùng mệt mỏi, không muốn nhiều với ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ cũng có chút địa vị ở ma vực, trực tiếp mang ta tiến vào đô thành.

Ma vực bị ma khí bao phủ lâu dài, không có ánh sáng mặt trời, cho nên trong thành đều đốt đèn bất kể ngày đêm, bọn họ dùng mỡ để đốt, vì khắp nơi đều tản ra mùi tanh hôi.

Trong thành vô cùng huyên náo, có cửa hàng bán máu của người tu chân ở ven đường, có ma vừa , giây tiếp theo đã cướp đoạt đồ của đồng tộc.

Lá cờ đỏ bay phấp phới giữa thành, đối với mỗi người tu chân, từng nắm đất ở nơi này đều dính đầy máu tươi, quả thực là địa ngục trần gian.

Nếu Cửu Vực bị ma tộc xâm chiếm, như cảnh tượng sẽ vô cùng kinh khủng.

Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ đi vào, sắc mặt nàng ta vô cùng bình tĩnh, phàm có ma đi lên sự đều bị nàng ta chém gi//ết, dần dần không có ai tiến lên bắt nạt chúng ta nữa.

Chợt có ma chuông vang lên, chấn cả đô thành.

Yêu ma từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tụ tập trên đường phố.

Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ đứng không vững, chỉ có thể dựa vào ven đường, ở giữa đường tách ra một lối đi nhỏ.

Có Đại Quân ma tộc thúc ngựa mở đường, cất giọng : “Ai cản đường gi//ết chết không tha!”

Cho nên, mặc dù cả đám ma đều lộ ra vẻ sùng bái không ai dám tiến lên nửa bước.

Trong lòng ta đã có dự đoán, quả nhiên ta thấy ma thần cưỡi trên Dực Thú, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng của hắn nắm chặt dây cương, mắt thẳng về phía trước.

Gió thổi tóc mai hắn khẽ bay lên, gương mặt gầy gò hơn hẳn, khóe mắt có ma văn ẩn hiện, khí tức quanh thân dao , giống như một tượng thần tinh xảo, không có cảm.

Từ khi hắn xuất hiện, đám ma này lập tức run rẩy quỳ xuống.

Ta cứng ngắc vài giây, sau đó bình tĩnh lại, vội vàng quỳ xuống theo bọn họ.

Cũng may, Vãn Nhĩ Nhĩ không phát hiện ra sự bất thường của ta.

Phía sau lại xuất hiện một xe kéo tám con dị thú kéo đi, rèm che dày đặc đã che phủ cảnh tượng bên trong, khi xe kéo đi ngang qua thì có mùi huân hương nồng đậm tản ra, so với mùi hôi thối trong đô thành thì mùi này cũng coi như tao nhã.

Nhưng xe kéo chợt dừng lại, mặc dù ta cúi đầu, vẫn có thể cảm nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng tập trung lại, lòng bàn tay ta toát mồ hôi lạnh.

Rèm che kéo lên, giọng nam trầm thấp vang vọng: “Nhĩ Nhĩ quay về rồi à?”

Vãn Nhĩ Nhĩ ở bên cạnh ta bỗng trở nên căng thẳng: “Bẩm chủ thượng, Nhĩ Nhĩ đã quay về.”

Hình như người ngồi bên trong sức khỏe không tốt lắm, khẽ ho khan hai tiếng, dịu dàng : “Về là tốt rồi, lát nữa tới ma cung gặp ta.”

Vãn Nhĩ Nhĩ đồng ý, ta thấy đầu ngón tay của nàng ta không ngừng run lên, rõ ràng thái độ chủ thượng này vô cùng hòa nhã, sao nàng ta lại sợ nhỉ?

Xe kéo tiếp tục rời đi, ta lén lút ngẩng đầu lên, vừa khéo tấm rèm che bị hở, ta mơ hồ thấy một thân ảnh gầy gò.

Nếu là ngày bình thường, ta sẽ chỉ nghĩ đây là một tu sĩ.

Nhưng có thể thấy, địa vị của người ngồi trong xe kéo rất cao, Vãn Nhĩ Nhĩ gọi ông ta là chủ thượng, chắc hẳn ông ta là ma chủ của ma tộc.

Ma vực bị chèn ép dưới chân núi Bất Chu Sơn nhiều năm như , đương nhiên phải có ma chủ thống lĩnh, mới có thể tấn công, gài bẫy tu chân giới một cách có bài bản như .

Tạ Như Tịch là bán ma, bán ma cũng không dễ gì sinh ra , thường sẽ bị sảy thai từ trong bụng mẹ.

Mẹ hắn là một nữ nhân người phàm xinh đẹp, như , cha hắn, hẳn sẽ có ma lực thâm hậu, thúc phụ của hắn có lẽ cũng sẽ không kém cha hắn là bao.

Chỉ không biết, người ngồi trong xe kéo kia có phải thúc phụ của hắn không?

Xe kéo và Dực Thú đã đi xa, ma xung quanh cũng nhanh chóng tản đi.

Bọn họ lớn tiếng bàn tán: “Chủ thượng đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị có hành quy mô lớn, không biết tiếp theo sẽ đánh nơi nào?”

“Ta hy vọng là Phù Lăng Tông, lần trước đệ tử của bọn họ suýt gi//ết chết ta, ta muốn tàn sát tông môn của bọn họ.”

“Có lẽ là Côn Luân Hư cũng không chừng, dù sao chúng ta còn có ma thần đại nhân, chiếm lĩnh Cửu Vực chỉ là chuyện trong tầm tay.”

Những lời như thế không ngừng bay vào tai ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...