3.
Sau khi thiên địa dị tượng ngừng lại, linh khí trên thế gian cũng theo đó mà thưa thớt dần.
Lúc ta tu luyện đã có cảm giác thiếu hụt linh khí, bây giờ cây cối lại bắt đầu héo úa, năm nay, cây bích đào ở Phù Lăng Sơn đã không còn nở hoa nữa.
Linh khí chính là vốn liếng của tu chân giới, nếu không có linh khí, sao lại gọi là tu chân?
Yêu ma ở ma vực bắt đầu đợt hành đầu tiên, bọn họ bắt dân chúng bình thường và người tu chân để luyện thành khôi lỗi, bây giờ đã tích tụ cả một đại quân, sau đó sai bọn họ tiến đánh các thành trì.
Cứ liên tục như , cho dù thắng hay thua, tu chân giới cũng chiếm thế hạ phong, căn bản không ảnh hưởng tới bọn họ.
Vì ma vực có ma thần nên ma khí vô cùng dư dả, bọn họ có thể tùy ý hành .
Huống chi, những đại quân này mặc dù là khôi lỗi vẫn là hình dạng con người, khi đánh nhau chẳng khác nào xuống tay với người một nhà.
Tống Lai thấy cảnh tượng kia một lần, sau đó sụp đổ phát khóc.
Huynh ấy : “Ta thấy sư đệ Tiểu Phong từng cùng chúng ta trộm linh điền của Ngọc Dĩ chân nhân… ở trong đại quân của ma tộc.”
Tống Lai không ngừng vung kiếm về phía sư đệ.
Tiếp tục như cũng không phải là cách, gốc rễ mọi chuyện đều ở chỗ ma thần.
Kiếp trước, mặc dù Tạ Như Tịch nhập ma hình như vẫn chưa thức tỉnh thần lực.
Kiếp này, vừa xuất thế hắn đã là ma thần, không biết rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu.
Ta với sư phụ tính toán của mình, ông ấy im lặng hồi lâu, sau đó ta chăm : “Con nghĩ kỹ chưa?”
Ta mỉm , thái độ chắc chắn như lúc sư phụ hỏi ta có muốn vào Phù Lăng Tông không: “Con nghĩ kỹ rồi, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sư phụ hãy giúp con trông chừng Lý Ngư Châu.”
Tu chân giới bây giờ đã là châu chấu trên một sợi dây thừng, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Sư phụ sờ lên đầu ta, cảm thán : “Tiểu Triều Châu của chúng ta đã lớn rồi. Ta nhớ khi con mới nhập môn, không thích để ý đến ai, Khinh Chu vừa cha, vừa mẹ của con suốt nửa năm, con mới bằng lòng để ý đến thằng bé.”
Ta nhớ về kiếp trước, khi tu vi của ta sụt giảm, không còn cái mác thiên tài kia nữa, lại bị trục xuất ra khỏi Lý Ngư Châu, gặp phải rất nhiều chỉ trích, Phù Lăng Tông vẫn luôn là nhà của ta. Sư phụ và sư huynh luôn luôn ở phía sau ta, ta bèn thật lòng dập đầu một cái trước mặt ông ấy.
Lần này ta đi là chuẩn bị tiến vào ma vực, xem nội bên trong thế nào, gặp mặt Tạ Như Tịch một lần nữa.
E là trong tu chân giới không có ai thích hợp nhiệm vụ này hơn ta.
Ma khí trong ma vực ngập trời, ô uế không chịu nổi, nếu đổi thành người khác, ở đó thời gian dài sẽ bị quấy nhiễu, tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng trên người ta có Ngọc Long huyết và thần huyết của Triều Long, ta không phải lo lắng tới vấn đề đó.
Ta rời khỏi Tiên Minh, đi về phía ma vực.
Không biết kiếp trước Tạ Như Tịch một mình đi vào ma vực sẽ là cảnh tượng như thế nào, liệu có mang tâm trạng giống như ta không?
Nhân gian hỗn loạn, ma thường xuyên kéo tù binh trở về, ta đành rạch lên người mình hai kiếm, cho bản thân trở nên bẩn thỉu, xâm nhập vào đội ngũ tù binh, bị kéo vào đô thành của ma vực.
Phụ trách giam giữ chúng ta chính là một con quái đầu trâu, mỗi lần nghỉ ngơi đều sẽ chọn ngẫu nhiên một người để ăn.
Lần này, có một thiếu nữ quý tộc cùng tiến vào với ta, cả người nàng ta run rẩy, quái đầu trâu mất kiên nhẫn đi tới, kéo hai chân của nàng ta đi.
Thiếu nữ gào khóc, nước mắt giàn giụa chúng ta, vội vã kêu cứu: “Mau cứu ta, cứu ta…”
Nhưng người trong này còn chẳng tự lo nổi cho bản thân mình, ai có sức lực để cứu nàng ta chứ?
Gần tới đô thành, chúng ta xếp hàng đợi tuần tra, một lát nữa là có thể tiến vào rồi.
Trong giới chỉ của ta có Ngọc Long kiếm, thực ra, ta có thể cứu nàng ta.
Ta hơi do dự, sau đó thở dài một hơi, quay đầu đi.
Sau đó, ta chợt nghe thấy tiếng ồn ào, quái đầu trâu vừa nãy đã ném thiếu nữ xuống mặt đất, xoay người đi xem náo nhiệt.
Thiếu nữ quý tộc kia vội vàng bò dậy, hoảng sợ khóc nức nở vì bản thân vừa thoát chết.
Ta về nơi tiếng ồn phát ra, ma bên kia đang vây quanh một thiếu nữ.
Nàng ta đeo trọng kiếm, trên người đầy vết máu, trên trán không còn nốt ruồi chu sa nữa.
Có người kéo lấy mái tóc dài của nàng ta, kéo đứt tóc, bật cả máu, khà khà : “Đây không phải là Vãn Nhĩ Nhĩ đi tu chân giới chấp hành nhiệm vụ sao? Nhưng chuyện gì ngươi cũng không , nhiệm vụ chủ thượng giao cho ngươi đều thất bại, trở về ma giới để chúng ta ăn thịt ngươi hay gì?”
“Lúc trước, khi chọn người đi nhiệm vụ, ngàn dặm mới tìm một ma hải, không ngờ lại vô dụng như , cũng may, máu nàng ta vẫn vô cùng thơm ngon.” Một ma nữ áo xanh cúi đầu xuống, vặn vẹo thân thể xích lại gần cổ Vãn Nhĩ Nhĩ, nước bọt chảy ròng ròng.
“Chủ thượng rất tức giận, cho nên mới trừng ngươi như . Bây giờ chúng ta ăn thịt ngươi chắc chẳng sao đâu nhỉ?”
Vãn Nhĩ Nhĩ cũng coi như một kỳ tài tu luyện, vì bị lấy đi Ngọc Long huyết và bị đóng đinh Tiêu Hồn bản cấp thấp nên tu vi đã kém xa trước kia.
Tổn thương trên người nàng ta rất đáng sợ, xem ra lúc này nàng ta thật sự rơi vào thế yếu.
Nàng ta đẩy ma nữ kia ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Đừng đụng vào ta.”
Đám ma càng thêm lớn mật, vây chặt nàng ta hơn.
Giây tiếp theo, trọng kiếm ra khỏi vỏ, Vãn Nhĩ Nhĩ vẫn linh hoạt như lúc chém gi//ết ma ở Tiên Minh, nàng ta chém đầu toàn bộ đám ma kia, máu tươi vẩy vào mắt nàng ta.
Bạn thấy sao?