Trở Về Thời Niên [...] – Chương 105

Dường như phát hiện ra bản thân hơi lớn tiếng, hai hàng lệ của nàng ta chảy xuống: “Làm sao mà ta biết đây là Ngọc Long huyết của Lý Ngư Châu các ngươi, trên đời này có rất nhiều kỳ ngộ, chẳng lẽ kỳ ngộ nào cũng phải khai rõ lai lịch sao? Lúc đó, ta gặp một nữ tử đang rất chật vật, chắc hẳn là châu chủ đời trước trong miệng các ngươi, vì báo đáp ơn chữa trị của ta nên bà ấy mới cho ta thứ này.”

Đã thừa nhận, ta cũng không cần dùng hạt châu này nữa.

Ta dừng chân trước mặt nàng ta, ngồi xuống, khẽ gật đầu: “Nói rất có lý, mời hai vị trưởng lão Xuân Thu.”

Hai vị trưởng lão lập tức tiến lên, một người ngăn tác giãy giụa của Vãn Nhĩ Nhĩ, một người vận chuyển linh lực lấy ra Ngọc Long huyết trong cơ thể nàng ta.

Mạnh minh chủ lên tiếng: “Nếu là châu chủ đời trước cho nàng thì các ngươi cũng đừng thu hồi nữa.”

Hạ Từ Thanh hừ một tiếng, không chút khách khí nào, : “Quả là mặt dày.”

Không biết là mắng Vãn Nhĩ Nhĩ hay là mắng Mạnh minh chủ, lập tức có vài tiếng vang lên.

Sắc mặt Mạnh minh chủ tối lại, từ lúc loạn thế đến giờ, địa vị Tiên Minh lên như diều gặp gió, còn chưa có ai dám ông ta như .

“Nếu thật là kỳ ngộ, ngươi cũng có vài phần đạo lý. Nhưng ngươi chưa vào tiên môn đã dùng mười chiêu đánh hạ sư tỷ Kim Đan kỳ để nổi danh, ai không biết thì tưởng ngươi là Tạ Như Tịch thứ hai, trời sinh đã giỏi kiếm thuật. Ai mà biết , hóa ra ngươi thắng là nhờ huyết mạch áp chế. Ngươi đạp lên người khác để mua danh chuộc tiếng, không thấy áy náy trong lòng sao?”

“Đã cầm chỗ tốt của mẫu thân ta, lại còn tham vọng đi vào thí luyện cảnh thiếu chủ cùng ta, nếu như Long Thần vì Ngọc Long huyết trong cơ thể ngươi, chọn ngươi thiếu chủ, chắc hẳn ngươi sẽ nắm Lý Ngư Châu đúng không? Cuối cùng là kỳ ngộ hay là tính toán của ngươi, hẳn là chỉ có mình ngươi biết.”

“Còn rất nhiều chuyện khác nữa, ta niệm ngươi là sư muội lương thiện, không muốn xé rách bộ mặt thật xấu xí của ngươi. Thu trưởng lão, lấy máu đi!”

Vãn Nhĩ Nhĩ ngửa đầu ta, nhếch môi : “Đây cũng không phải ý nguyện của ta, thật xin lỗi.”

Chuyện tới bây giờ, nàng ta vẫn giữ khuôn mặt vô tội như .

Ta nhớ đến người dì chết oan, nhớ đến kết cục kiếp trước của Lý Ngư Châu, tức giận tát nàng ta một cái.

Cái tát này rất nặng, mặt nàng ta lập tức sưng lên.

Ta liếc đóa hoa cúc đã bị hoa văn màu vàng của Tiên Minh che khuất trên áo nàng ta: “Hoa cúc đẹp như thế này bị thêu trên quần áo của ngươi, ta cũng thấy buồn thay cho nó.”

Thu trưởng lão bắt đầu ra tay, sắc mặt Vãn Nhĩ Nhĩ vàng như giấy, hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên mặt nàng ta.

Ngọc Long huyết đã sớm hòa chung với máu thịt của nàng ta, bây giờ lấy ra Ngọc Long huyết cũng chẳng khác nào gọt thịt cạo xương.

Ta nàng ta nhiều một chút cũng thấy phiền lòng, bèn quay đầu đi.

Lấy máu hoàn tất, Mạnh minh chủ bực bội phất tay, sai người kéo Vãn Nhĩ Nhĩ đi xuống đài.

Thực ra, trên người Vãn Nhĩ Nhĩ có rất nhiều điểm đáng ngờ, ta lại không có bằng chứng thiết thực, nếu như bây giờ ra thì e là người khác sẽ nghĩ ta mượn cớ để báo thù riêng.

Lúc này, cuối cùng cũng vào chủ đề chính.

Mạnh minh chủ liếc xung quanh một vòng, đợi mọi người cũng thoát ra khỏi chuyện vừa rồi, ông ta : “Sau lần ma khí của Tạ Như Tịch xao , chúng ta đã xử lý lại, trói hắn về Tru Ma Đài lần nữa.”

Sư phụ ngồi xem kịch rất lâu, lúc này mới lên tiếng, bắt đúng trọng điểm: “Lần nữa? Hóa ra Tạ Như Tịch đã từng bị các ngươi thả ra khỏi Tru Ma Đài sao? Tên nhóc họ Mạnh này, thì ra ngươi cũng có lúc nhân từ.”

Mạnh minh chủ cố bỏ ngoài tai cách xưng hô của sư phụ ta: “Lúc đó, trạng thái của hắn đã ổn định, ta sai hắn xuống phòng nhốt thú tạp dịch.”

“Thật thú vị.” Sư phụ mỉm , đã sớm thấu ý đồ trong lòng ông ta.

Mạnh minh chủ tiếp: “Mãi đến đêm qua, Tru Ma Đài có dị , đệ tử tuần tra ban đêm đã đến xem, phát hiện Tạ Như Tịch chạy mất, không biết đi nơi nào. Tạ Như Tịch có thể trốn thoát khỏi Tru Ma Đài, hẳn cũng có thể trừ bỏ Tiêu Hồn Đinh trên người. Mặc dù gân mạch hắn đứt đoạn, tu vi hủy hết, hắn là bán ma, không thể không phòng.”

Tông chủ Côn Luân Hư : “Nếu không phải lúc đó ngươi cứ đòi giữ lại hắn thì đã không xuất hiện chuyện như bây giờ. Giờ tìm khắp nơi không thấy, loạn ma còn chưa dẹp, ngược lại là lưu thêm một mầm tai họa cho Tiên Minh. Có điều, hắn đã là phế nhân, không cần quá lo lắng.”

Bên này còn đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, ta nắm chặt bình lưu ly mà Thu trưởng lão đưa cho ta, Ngọc Long huyết ở trong bình tản ra ánh sáng màu vàng, giống như ánh nắng lấp lánh trên Linh Hải.

Đột nhiên, trời đất quay cuồng, có một sức mạnh cuốn trôi tất cả.

Chỉ chớp mắt một cái, núi lở đất nứt, sấm sét mưa giông và tuyết lớn cùng bay ngập trời, ngay cả khe đá nứt bên cạnh ta cũng chậm rãi nở ra một đóa hoa màu tím.

Hoa này chỉ ma giới mới có, tác dụng là mê hoặc người khác.

Ngay cả đóa hoa của ma giới cũng nguy hiểm đến .

Tu chân giới đã ngàn năm không có người phi thăng, chỉ có thể cảm nhận thần lực ở trong sách cổ, thì ra, thần lực mạnh mẽ như , khiến người ta vô thức muốn thần phục.

Bây giờ, cách xa như thế, ta cũng không khống chế , muốn dập đầu trước vị thần kia.

Tiếng tranh chấp không tiếp tục nữa, trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng trời đất rền vang.

Một ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong lòng tất cả chúng ta: Ma thần trong lời tiên đoán cuối cùng cũng giáng thế!

Tu chân giới gặp nguy rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...