2.
Ta bị trọng thương, lại không có nhiều thời gian để dưỡng bệnh.
Ta đi thẳng về Lý Ngư Châu, đi vào căn phòng ngày xưa dì ta hay việc.
Trước đây, ta đã từng đi vào vài lần, chưa từng quan sát cẩn thận.
Bây giờ, vừa đẩy cửa ra, những ký ức xưa như tuôn trào.
Cửa sổ lớn hơn phòng khác, rèm cửa màu xanh bị gió thổi bay, từ bên cửa sổ xuống chính là chỗ ta từng luyện võ.
Thì ra, câu “ vật nhớ người” thật sự tồn tại.
Ta tìm tài liệu về Vãn Nhĩ Nhĩ, cuối cùng, ta cũng tìm thấy trong đống tài liệu mật.
Khi ta chạm vào, những tài liệu đó tự giải trừ phong ấn, rơi ra một viên Lưu Âm Thạch.
Ta rót linh khí vào trong, hình ảnh của dì hiện ra trước mắt ta, chỉ là một hình ảnh ngắn ngủi, phương hướng dì cũng không phải là hướng của ta, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế, dì khẽ quát: “Có thể trông thấy Lưu Âm Thạch này chứng tỏ ngươi lại tự tiện vào phòng ta, nhiều năm như ngươi cũng không biết tuân thủ quy củ, thôi …”
“Ta đã xét nghiệm máu của Vãn Nhĩ Nhĩ nhiều lần, quả nhiên, trong đó có máu của mẫu thân ngươi. Ngươi chưa đủ tuổi nên ta cũng không cho ngươi. Thiếu chủ có thí luyện riêng của thiếu chủ, ở giữa lông mày sẽ có một ấn ký. Khi châu chủ nhậm chức cũng sẽ tự có truyền thừa, đó chính là Ngọc Long huyết. Chỉ là mẫu thân ngươi đi diệt ma tộc mà ngã xuống, Ngọc Long huyết không biết tung tích nên truyền thừa này cũng đứt đoạn. Ta không kể chuyện này cho ngươi bởi vì ta nghĩ sau chuyện này tất có điều kỳ quặc, sợ rút dây rừng. Ngươi tuổi nhỏ dễ , chỉ một mình Vãn Nhĩ Nhĩ thì cũng thôi đi, thế lực ẩn sau lưng nàng ta mới đáng sợ.”
Nghe xong những lời này, ta thân ảnh hư ảo của bà ấy, khàn giọng kêu lên: “Dì.”
Biết rõ đây chỉ là cảnh tượng ghi lại, bà ấy sẽ không đáp lời ta, ta vẫn tiếc nuối vì chưa bao giờ đứng trước mặt gọi bà ấy một tiếng “dì”, ta toàn gọi bà ấy là “châu chủ đại diện”.
Khi thân ảnh bà ấy tiêu tán, không biết có phải do ảo giác của ta hay không, ta lại thấy bà ấy khẽ mỉm ta.
Ta đứng im tại chỗ, vết thương trên người vẫn đang rớm máu, vội mở miệng gọi: “Dung !”
Dung ở bên ngoài đi vào, ta bình tĩnh dặn dò: “Giúp ta mời hai vị trưởng lão Xuân Thu, cũng mời thêm vài người tinh nhuệ trong tộc đến đây.”
Dung nhíu mày, hít sâu một hơi: “Châu chủ muốn gì ?”
Ta về phía Lưu Âm Thạch đã không còn phản ứng kia, khẽ một tiếng: “Đi lấy lại Ngọc Long huyết.”
Bạn thấy sao?