Tôi nở nụ thấu hiểu, nhẹ nhàng :
“Con biết mẹ không thích Diêu Tuyết, lại rất mong có cháu.”
“Muốn dạy dỗ ta thì dễ thôi. Cô ta dám hống hách như , chẳng phải là vì Cố Sương Thành chu cấp tiền cho sao?”
“Chỉ cần mẹ giữ chặt ví tiền của ta, sau này tụi nó muốn dùng gì đều phải xin mẹ. Lúc đó, mẹ muốn ép ai nghe lời chẳng ?”
7
Tôi vừa xong, mẹ chồng im lặng hồi lâu. Nhưng sắc mặt bà, tôi biết bà đã bắt đầu dao .
Tôi liền đổ thêm dầu vào lửa:
“Mẹ à, Diêu Tuyết bất kính với mẹ như , mẹ phải tính trước đường lui đi.”
“Đứa nhỏ sau này phải giữ bên người để mẹ tự nuôi dạy. Chứ lỡ nó lớn lên lại nghiêng về phía mẹ ruột, quay lưng với mẹ thì sao?”
Mắt mẹ chồng lập tức sáng rực, tôi đầy cảm .
“Hy Vi, vẫn là con nghĩ cho mẹ. Con yên tâm, mẹ tuyệt đối không để con đàn bà đó bước chân vào cửa nhà họ Cố!”
“Chờ đứa nhỏ ra đời, mẹ sẽ nhận nó về nuôi, ghi tên con mẹ nó.”
“Con mới là vợ chính thức mà Cố Sương Thành cưới hỏi đàng hoàng. Còn con tiện nhân kia? Nó là thứ gì? Một tiểu tam không có danh phận cũng mơ bước chân vào nhà họ Cố à?”
Vừa , bà vừa kích đến mức tinh thần hẳn lên.
Tôi mỉm , nhẹ nhàng thêm vài câu nữa, bà liền bắt đầu tính toán xem sao để moi tiền từ tay Cố Sương Thành.
Hai tiếng sau, tôi rời bệnh viện với tâm trạng vô cùng mãn nguyện, quay trở lại công ty.
Vừa bước vào sảnh lớn, không khí bên trong đã có chút là lạ.
Nhân viên lễ tân mặt mũi khó xử bước nhanh tới, khẽ giọng :
“Giám đốc Ninh, nửa tiếng trước có một người phụ nữ tự xưng là vợ của Tổng giám đốc Cố, đang mang thai con ấy, nhất quyết đòi xông vào công ty. Chúng tôi đã sắp xếp cho ta ngồi chờ trong phòng tiếp khách.”
Không cần đoán cũng biết người đó là Diêu Tuyết.
Mới chuyện rùm beng ngoài phố chưa nửa ngày, mà ta vẫn dám mặt dày mò đến tận công ty. Bảo sao không khí trong công ty lại căng như dây đàn.
Dù tôi và Cố Sương Thành chưa từng công khai mối quan hệ, hầu hết mọi người đều ngầm hiểu tôi là vợ ta.
Diêu Tuyết đến đây lần này, rõ ràng là muốn bôi tro trát trấu vào mặt tôi.
Tôi gật đầu, bước thẳng đến phòng tiếp khách.
Vừa mở cửa bước vào, đã thấy Diêu Tuyết đang bĩu môi chê bai trà bánh chiều của công ty quá tệ.
Chiếc váy cưới lấm lem ban sáng đã thay ra, ta giờ chẳng còn chút thảm nào, hoàn toàn khôi phục vẻ kiêu kỳ.
Tôi đi đến ngồi đối diện ta.
“Nếu muốn ăn đồ ngọt, rẽ phải ra ngoài có tiệm bánh cao cấp, giá trung bình một người cũng phải ngàn tệ.”
“Còn trà chiều của công ty là phục vụ riêng cho nhân viên, không phải ai cũng đủ tư cách ngồi ăn.”
Diêu Tuyết nheo mắt tôi từ đầu đến chân.
“Cô là ai? Lại dám dùng cái giọng đó chuyện với tôi?”
Tôi mỉm điềm nhiên.
“Tôi là Tổng giám đốc điều hành công ty này — Ninh Hy Vi.”
Diêu Tuyết bĩu môi khinh thường.
“Tôi chẳng quan tâm là ai. Tôi đến để gặp CEO của các người — Cố Sương Thành. Tôi là vợ ấy, còn đang mang thai con của ấy, kêu ấy ra gặp tôi ngay.”
Cô ta còn cố ưỡn bụng ra, mặt đầy đắc ý.
“Cố Sương Thành hiện không có ở công ty.”
Tôi chưa để ta kịp chau mày thì đã tiếp:
“Nhưng chuyện này tôi có thể giải quyết.”
Tôi mở điện thoại, lấy ra ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn, giọng bình tĩnh:
“Cố Sương Thành là chồng hợp pháp của tôi. Cô gọi ta là chồng, theo luật, tôi hoàn toàn có thể kiện ta tội ngoại có yếu tố kết hôn chồng chéo.”
Diêu Tuyết biến sắc, ánh mắt tập trung lại, bắt đầu săm soi tôi kỹ hơn.
“Thì ra là … tốt nhất nên biết điều một chút.”
“Cô có giấy đăng ký kết hôn thì sao chứ? Tôi đang mang thai con trai của Cố Sương Thành.”
“Một tờ giấy mỏng không lẽ lại quan trọng hơn con trai?”
Cô ta càng lúc càng ngạo mạn, bàn tay ôm bụng đầy thách thức.
“Tôi có thể bỏ qua chuyện chiếm chồng tôi bao nhiêu năm nay. Nhưng giờ tôi đã quay lại, phải trả ấy cho tôi.”
“Biết điều thì mau chóng ly hôn rồi biến cho khuất mắt tôi!”
Tôi khẩy một tiếng:
“Thứ nhất, bỏ thai thì dễ, ly hôn mới khó. Chỉ riêng phần tài sản liên quan cũng đủ khiến không ngủ nổi rồi.”
“Thứ hai, đứa con trong bụng còn chưa chào đời, ai biết là trai hay ?”
“Thứ ba, cho cùng thì… lấy gì đảm bảo đứa trẻ đó bình an sinh ra, và thật sự là huyết thống nhà họ Cố?”
“Diêu Tuyết, cho dù có đang mang thai con của Cố Sương Thành, tôi cũng có cả vạn cách khiến phải trả giá đắt.”
Không hiểu sao, sắc mặt Diêu Tuyết bỗng thay đổi, ánh mắt hung hăng trừng thẳng vào tôi.
“Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ không tha cho đâu!”
Bạn thấy sao?