Trở Về Thời Điểm [...] – Chương 1

Thực tập sinh mới tới là một “bé bò ngựa”

Công ty có buổi tiệc chiêu đãi thương vụ mời thầu, mà thực tập sinh lại lén đổi món thành sườn xào chua ngọt, bánh bao nhỏ chấm sữa đặc, đá bào dâu tây.

Tôi phải liên tục xin lỗi, trên bàn tiệc uống đến mức nôn ra máu mới ký hợp đồng đầu tư.

Tôi tìm thực tập sinh chuyện, ta lại nước mắt lưng tròng ôm lấy cánh tay trai tôi:

“Hu hu hu, hợp đồng đầu tư em đã ký xong rồi, đừng hung dữ với bé nữa.”

Bạn trai còn che chở ta sau lưng:

“Lâm Mộc Nghi, em có thể đừng nhắm vào Vọng Vọng nữa không? Trước giờ sao không nhận ra em lại bắt nạt chốn công sở giỏi thế này!”

Phan Vọng Vọng lấy điện thoại ra, đưa bức ảnh tôi say rượu cho tất cả đồng nghiệp xem, vu khống rằng tôi chỉ dựa vào thân thể để ký hợp đồng.

Bạn trai tức đỏ mắt, không nghe tôi giải thích, đẩy tôi từ tầng 19 xuống, khiến tôi rơi xuống chet tại chỗ.

Toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều chê tôi ghê tởm, không một ai đứng ra đòi lại công bằng cho tôi.

Lần nữa mở mắt, tôi trọng sinh quay về thời điểm “bé bò ngựa” lén đổi món ăn.

1

Nhân viên phục vụ đang bưng món lên, từ thực đơn tám món nóng bốn món nguội đặt sẵn biến thành toàn những món trẻ con, mỗi khi một đĩa bưng ra, sắc mặt bên đối tác lại xanh thêm một phần.

Cho đến khi đĩa đá bào dâu tây cuối cùng đặt lên bàn, sắc mặt đối tác đã hoàn toàn đen kịt.

Lãnh đạo phía đối diện đặt đũa xuống, mà như không :

“Ha ha, hôm nay món ăn ai gọi ? Đây là dẫn trẻ con tới sao.”

Phan Vọng Vọng chẳng những không thấy mình sai, ngược lại còn đắc ý, giơ tay nhận.

“Là em gọi đấy ạ, lãnh đạo, em đâu còn là trẻ con nữa đâu, nếm thử đi, ngon lắm đó ạ~”

Nghe thấy giọng Phan Vọng Vọng, toàn thân tôi run lên, lập tức nhận ra mình đã trọng sinh.

Giây tiếp theo, tôi đã thấy Phan Vọng Vọng bưng đĩa đá bào, nhiệt múc cho mỗi người một thìa.

Bên đối tác không thể tin nổi mà chằm chằm vào bát của mình, trên thìa còn dính vết son môi của Phan Vọng Vọng, múc thêm vài thìa thì vết son biến mất, không biết đã trôi vào bát của ai.

Kiếp trước, tôi lập tức đứng lên giảng hòa xin lỗi, ngay sau đó sắp xếp lại món ăn, rượu và bát đũa mới, liên tục rượu nhận lỗi.

Đến mức tôi uống suốt cả buổi tiệc, nôn ra máu phải nhập viện, mới giúp Phan Vọng Vọng ký hợp đồng đầu tư, thu dọn tàn cục.

Hôm sau tôi tìm Phan Vọng Vọng chuyện, lại đối diện với chất vấn của trai:

“Hợp đồng không ký thì Vọng Vọng ký , đổi món để nhằm vào ấy? Cô ấy chỉ là thực tập sinh mà tốt hơn , tôi thấy ghen thì đúng hơn.”

Tôi cố gắng giải thích, Phan Vọng Vọng lại rưng rưng, đăng tấm ảnh khách hàng đưa tôi lên xe vào nhóm công ty, ấm ức :

“Anh Duệ, chị Lâm vì hợp đồng này đã rất cố gắng rồi, còn đi tiếp tăng hai, không biết còn phải ‘tiếp’ những gì nữa… việc em giành hợp đồng khiến chị ấy không vui cũng là bình thường thôi.”

“Em sẽ cố gắng ký hợp đồng, cách ký như chị Lâm… em thật sự không .”

Trong chớp mắt, cả công ty lan truyền rầm rộ tin tôi với khách hàng không sạch sẽ, còn ép người mới dùng thân thể ký hợp đồng.

Không ai nghe lời tôi giải thích, trai tức giận đẩy tôi từ tầng 19 xuống, khiến tôi chet tại chỗ.

Khi cảnh sát đến điều tra, toàn bộ đồng nghiệp đều tỏ ra ghê tởm, không ai đứng ra bênh vực tôi.

Họ còn tôi vì giật điện thoại của Phan Vọng Vọng mà tự ngã xuống.

Giúp ta ký hợp đồng này, tôi mất cả mạng sống và danh dự.

Nghĩ tới đây, tôi giả vờ như không thấy sắc mặt đen như than của đối tác, cũng không tiếp rượu xin lỗi nữa.

Kiếp này, tôi không muốn dọn rác cho ta nữa.

Tôi muốn xem, không có tôi chống lưng, ta sao ký hợp đồng này.

“Bé bò ngựa” vẫn đang tiếp tục “phát uy”, ta rót đầy một ly trà sữa, cầm lên mời rượu:

“Chú lãnh đạo, mời một ly, chúc mai ký hợp đồng thuận lợi nha! Ơ, sao không uống ạ, chẳng lẽ không nể mặt bé sao?”

2

Người bên đối tác đủ phong độ, mà vẫn không hất tay áo bỏ đi, chỉ gượng vài câu, rồi lấy cớ có việc mà rời đi.

Phan Vọng Vọng đứng ở cửa, giơ cao hai tay, nhảy nhót vẫy chào:

“Tạm biệt lãnh đạo, mai bé rảnh, nhớ đến tìm bé ký hợp đồng nha!”

Bên đầu tư vội vàng buông một câu “Mai sau”, rồi bỏ chạy thục mạng, sợ ở thêm một giây sẽ bị ta “lây” bệnh não.

Về đến công ty, trai tôi, Đỗ Duệ, đã đứng sẵn ở cửa, bắn pháo ăn mừng.

“Chúc mừng Vọng Vọng ký hợp đồng đầu tiên! Mới vào đã ký đơn lớn thế này, Vọng Vọng thật sự quá giỏi!”

Bắn pháo xong, ta còn lớn tiếng thông báo với đồng nghiệp đang tò mò qua:

“Vọng Vọng đã kéo vốn đầu tư của Lãnh Hàng cho nhóm chúng ta! Đợi mai ký xong hợp đồng, mọi người tháng này thưởng gấp đôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...