Trở Về Thời Điểm [...] – Chương 1

1

“Cố Niệm, em nghĩ như thì yên tâm rồi.”

“Em vốn là một đứa trẻ thông minh, sao sắp đến kỳ thi đại học lại không phân biệt chuyện quan trọng với thứ yếu?”

“Hứa Dịch là học sinh đứng đầu khối, cả trường ta đều đặt hy vọng vào cậu ấy để giành thủ khoa tỉnh. May mà cậu ấy còn biết nặng nhẹ.”

Giáo viên chủ nhiệm cau mày, gương mặt đầy mệt mỏi, ngón tay gõ nhịp nhàng trên phong thư màu hồng.

Bên trong, là lá thư tôi nhờ Diệp Thanh Ý chuyển cho Hứa Dịch.

Nếu giờ mở ra, chắc chắn có thể thấy dòng chữ cuối cùng, rồng bay phượng múa:

“Một cốc nước trắng, nhạt nhẽo vô vị.”

Đó là đánh giá của cậu ấy về bức thư, cũng là nhận xét dành cho tôi.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy cay xè.

Kiếp trước, giáo viên chủ nhiệm cũng khuyên nhủ tôi như .

Cuối cùng, ấy cất phong thư vào ngăn kéo, dặn tôi tập trung ôn thi, chờ sau kỳ thi đại học mới trả lại cho tôi.

Tôi luôn nhút nhát, tự ti, chỉ cảm thấy xấu hổ và tức giận, lại không dám đòi lại bức thư .

Ba ngày sau, bức thư này bị dán công khai trên bảng thông báo trước nhà ăn.

Chưa đầy nửa ngày, toàn trường đã lan truyền câu chuyện:

“Cố Niệm lớp 12-2 theo đuổi không thành, còn bị học thần thẳng thừng chê bai.”

Tôi đi đâu cũng bị người ta chỉ trỏ:

“Chính là ấy đấy, não toàn đương, lớp 12 rồi mà còn bày trò này.”

“Ha ha ha, gì thì , thanh xuân mà không dám sống hết mình, chẳng lẽ đợi già rồi mới tỏ à? Tôi hiểu mà, ấy đang sống trong phim thần tượng.”

“Cô ta cũng liều thật đấy, ai mà chẳng biết Hứa Dịch chỉ có học tập trong lòng, đáng đời!”

Nhưng rõ ràng là Diệp Thanh Ý – cùng bàn của tôi – đã rằng, khi chạy bộ, Hứa Dịch lớp 12-1 luôn vô hay cố ý tôi.

Đó là Hứa Dịch.

Học bá có khả năng giành thủ khoa tỉnh cao nhất trường Hải Trung.

Nam thần trong lòng bao nhiêu nữ sinh.

Giờ thể dục, thậm chí còn có đàn em lớp dưới kéo nhau đi xem cậu ấy chơi bóng rổ.

Tôi cũng từng nghi ngờ, cậu ấy thực sự tôi sao?

Nhưng Diệp Thanh Ý hì hì bảo: “Cố Niệm, đây gọi là sự đồng điệu giữa các học bá.”

Tôi hoảng hốt xua tay: “Tôi nhiều lắm chỉ là học bá giả, người ta mới là học thần thật sự.”

Cô ấy nghiêm túc : “Hứa Dịch đấy, cậu không rung sao? Nếu bây giờ không tỏ , đợi thi xong mỗi người một nơi?”

“Thanh xuân mà không dám dũng cảm, cẩn thận sau này hối tiếc!”

Suốt ba năm ngưỡng mộ Hứa Dịch, ấy thấu tâm tư của tôi.

Làm sao tôi không rung chứ?

Dưới sự khích lệ của ấy, tôi đã liều một phen.

Lúc đó, ấy vỗ ngực đảm bảo: “Tôi và Hứa Dịch từng là hàng xóm, tôi chắc chắn sẽ tận tay đưa thư cho cậu ấy.”

Sau đó, sự việc phát triển thành thế này.

Kiếp trước, tôi từng chất vấn ấy.

Cô ấy thờ ơ nghịch móng tay mới : “Là tôi đấy thì sao? Tôi sớm đã thấy cậu không vừa mắt rồi, lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, ai mà chịu nổi?”

“Một cốc nước trắng ha ha ha ha, xem ra trình độ văn của học bá cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Tôi yếu đuối đến mức bật khóc.

Hai tuần sau là kỳ thi thử lần đầu của lớp 12, bên tai tôi chỉ vang vọng những lời bàn tán của học.

Tôi không nhịn mà hét lên giữa phòng thi, suýt bị mời ra ngoài vì mất trật tự.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Không cần cũng biết, kỳ thi lần đó, tôi lần đầu tiên rớt khỏi top 20, bị Hứa Dịch bỏ xa hơn 100 hạng.

Diệp Thanh Ý cầm hai ngón tay nhấc bài thi của tôi, châm chọc giữa lớp:

“Hứa Dịch , n,ão l/ợn chỉ biết học vẹt dù có cố gắng đến đâu thì đỗ một trường hạng nhất cũng là hết cỡ.

Nhưng mà, với con nhà bán cá như cậu, cũng coi như cá chép hóa rồng rồi đấy.”

Không chịu nổi cú sốc kép này, giữa tiết tự học buổi tối, tôi mơ màng bước lên sân thượng của tòa nhà.

Nh,ảy xuống.

Nhưng khi mở mắt ra, tôi đã quay trở về thời điểm này.

“Cô có thể trả lại thư cho em không ạ? Để tránh lại ra chuyện, ảnh hưởng đến việc học của em và Hứa Dịch.”

Lần này, tôi thẳng vào mắt giáo viên chủ nhiệm, không hề chùn bước.

Cô giáo đỡ kính lên, suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa phong thư cho tôi.

Tôi nắm chặt lấy, như thể nắm chặt cuộc đời của chính mình.

2

Nhà vệ sinh nữ.

Những mảnh giấy màu hồng bị xé vụn theo dòng nước xoáy, chầm chậm biến mất không dấu vết.

Lúc tôi quay lại lớp học, cũng vừa hay kết thúc tiết đọc buổi sáng.

Diệp Thanh Ý và mấy đang tụm lại xem tạp chí thời trang, bàn luận về bộ sưu tập mới nhất của một thương hiệu cao cấp.

“Cố Niệm, chủ nhiệm gọi cậu có chuyện gì thế? Có phải kết quả cuộc thi đã có rồi không?”

Lý Hiểu Vụ rụt rè tiến lại gần.

Cô ấy và tôi đều là thành viên đội tuyển thi toán.

Kiếp trước, chúng tôi không thân nhau, bè của tôi chỉ có mỗi Diệp Thanh Ý.

Tôi lắc đầu, với chiếc răng khểnh đáng của ấy, định quay về chỗ ngồi, cánh tay lại bị kéo mạnh.

“Xin lỗi Cố Niệm, mình thực sự không biết Hứa Dịch sẽ đưa thư của cậu cho chủ nhiệm.”

Diệp Thanh Ý cắn môi, gương mặt đầy vẻ áy náy, trong mắt lại ánh lên niềm vui sướng.

Giọng ta rất lớn, lớp học vốn ồn ào lập tức yên lặng, mọi ánh khác nhau đổ dồn về phía tôi.

Tôi biết, dù không có bức thư kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ phanh phui chuyện này.

Tôi thản nhiên ngồi xuống, bình tĩnh đáp:

“Không sao. Hiện tại quan trọng nhất là ôn thi.”

Nụ trên mặt ta thoáng cứng đờ, còn định gì đó thì ngoài cửa lớp vang lên tiếng reo hò:

“Diệp đại mỹ nhân, có người tìm cậu kìa!”

Là Hứa Dịch.

Cậu ấy xách túi sữa và bánh mì, đứng lặng lẽ trước cửa lớp tôi, khuôn mặt lạnh lùng, xa cách, cả người toát lên vẻ “người lạ đừng đến gần”.

Nhưng khi Diệp Thanh Ý bước ra với vẻ ngượng ngùng, cậu ấy lại mỉm , đưa đồ ăn cho ta.

“Ôi trời ơi, học thần lòng rồi à?”

“Đồ ăn sáng sao? Lãng mạn ghê…”

Hai cánh cửa lớp học chật kín người hóng chuyện, mấy nam sinh còn thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Không cần nghĩ cũng biết, cả hành lang chắc chắn đã chật ních người chứng kiến mối thanh xuân giữa học thần và hoa khôi.

Tôi thầm nhạt trong lòng.

Nếu kiếp trước tôi không cờ thấy bọn họ hẹn hò sau rừng cây nhỏ ở sân vận , có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ rằng Hứa Dịch là một thần tiên thoát tục, và hai người họ là một chuyện trong sáng, đẹp đẽ.

Tối hôm đó, Diệp Thanh Ý nũng nịu hỏi Hứa Dịch:

“Em và Cố Niệm, ai hơn?”

Hứa Dịch , tay đặt lên eo ta:

“Không ngực, không mông, sao so với em?”

Hoa khôi che miệng khúc khích, lại giả bộ bất mãn:

“Bị phát hiện đưa thư mà chủ nhiệm còn không gọi phụ huynh ta, thật là chán. Em nghĩ ra một trò vui hơn rồi…”

Nhưng tất cả những điều đó giờ không còn quan trọng nữa.

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không lãng phí dù chỉ một giây suy nghĩ về cặp đôi cặn bã này.

“Mấy đứa kia! Không học nữa à?”

Giọng quát giận dữ của thầy dạy tiếng Anh vang lên từ hành lang.

Thầy là chủ nhiệm khối 12, đi đến đâu là lửa bốc đến đó.

Bọn học sinh tụ tập tán gẫu lập tức chạy tán loạn.

Ai nấy đều lặng lẽ quay về chỗ ngồi, chỉ có Diệp Thanh Ý vẫn chìm trong hứng khởi khoe khoang.

Cô ta viết giấy truyền cho tôi, tôi vờ như không thấy.

Cô ta ghé tai tôi thì thầm, tôi mặc kệ không nghe.

Cuối cùng, thầy dạy tiếng Anh mất kiên nhẫn, trừng mắt quát:

“Diệp Thanh Ý! Em không muốn nghe thì đừng phiền người khác!”

Khó khăn lắm mới hết tiết, ta lại mắt đỏ hoe, kéo tay áo tôi:

“Cố Niệm, xin lỗi cậu. Cậu có giận mình không?

“Thực ra… thực ra lần này mình giúp cậu gửi thư là vì Hứa Dịch , cậu ấy đột nhiên nhận ra cảm của mình.

“Mình vẫn chưa đồng ý với cậu ấy đâu!”

Giọng không quá lớn, đủ để người xung quanh nghe thấy.

Cuộc sống cấp ba vốn buồn tẻ, những công thức vô tận, đống đề bài không bao giờ giải hết.

Bất kỳ chút tin đồn nào cũng có thể trở thành gia vị duy nhất để khuấy nhịp sống đơn điệu ấy.

Rất nhiều đôi tai đều dựng lên nghe ngóng.

Nhưng tôi chỉ tập trung vào bài giảng của tiết vật lý tiếp theo – môn yếu nhất của tôi.

Diệp Thanh Ý xong, tôi vẫn cắm cúi ghi chép.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Cô ta tôi chằm chằm suốt nửa phút, đến khi tôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn ngơ ngác:

“Cậu gì cơ?”

Cô ta lặp lại, lần này tôi còn không thèm ngước lên.

Những kẻ hóng chuyện cũng xụ mặt xuống vì mất hứng.

Lý Hiểu Vụ ngồi phía sau khẽ , thì thầm mắng một câu:

“Đồ điên!”

3

Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chuyên tâm vào việc học, sẽ không có gì có thể tổn thương tôi nữa.

Nhưng sau khi buổi tự học buổi tối kết thúc, đi qua con hẻm nhỏ trên đường về nhà, đối diện với một đám tóc vàng lêu lổng và một tên tóc nâu đang dựa vào tường hút thuốc, tôi vẫn hoảng loạn.

Sự nhát gan này, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

Trời rất tối, tôi từng bước lách qua đi ngang qua tên tóc nâu, hắn ta phả một hơi khói thuốc, liếc mắt đồng phục của tôi rồi thản nhiên hỏi:

“Học sinh Hải Trung à?”

Tôi khựng lại, nắm chặt quai ba lô, cúi đầu như một con chim cút.

Hắn khẩy: “Cậu sợ cái gì?”

“Đi tiếp đi. Đúng rồi, mạnh dạn lên, chạy đi.”

“Đường này có tôi – Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...