Từng giọt nước mắt ấp áp lăn xuống, rơi lên ống tay áo, lên mu bàn tay . Đường Lập Hạ chỉ có thể càng dùng sức co chặt người lại.
Vết thương trên cổ tay bị chính lực mạnh bạo của xé rách ra, máu tươi hòa với nước mắt thấm vào tay áo, màu đỏ sền sệt nhỏ từng giọt vào lá cây xanh đậm, tiếng bước chân kia cuối cùng cũng dừng lại ở phía xa xôi.
Cô coi như không cảm nhận đau đớn dữ dội trên cổ tay, Đường Lập Hạ qua quýt lau nước mắt, dùng sức dụi đôi mắt ửng đỏ, lúc này mới đứng dậy sau cây, như tên trộm quan sát nhất cử nhất của người kia.
Sau đó lại thấy thân ảnh thấp bé, gầy gò ấy cũng giống như , chật vật núp sau tường, cũng dùng tư thế lặng yên như chăm gì đó.
Trong nháy mắt thấy điều đó, nước mắt Đường Lập Hạ lại lần nữa trào khỏi mi. Trái tim bị bàn tay vô hình gắt gao siết chặt lấy, đau đến mức sắp ngạt thở.
Ông lão gầy như củi trong ký ức đấy, ông lão dù bị bệnh tật đau đớn tra tấn suốt mười năm vẫn có thể viết xuống bốn chữ "Tri Túc Thường Nhạc", thì ra sớm từ lúc bốn tuổi đã luôn lén lút thương .
Mà nếu ông biết rằng, dành cho cháu này sẽ chết bản thân mình trong tương lai, liệu ông còn tiếp tục cưng chiều Đường Tiểu Thảo không?
Đường Lập Hạ không biết đáp án.
Đường Lập Hạ cũng không dám biết đáp án.
Đường Tiểu Thảo bốn tuổi to gan lớn mật, Đường Tiểu Thảo hai mươi lăm tuổi lại nhát gan như chuột.
Cô thậm chí không dám đi ra ngoài, không dám bị ông nội phát hiện, lại càng không dám đối mặt với ánh mắt xa lạ với người ngoài của ông nội.
"..."
Đường Lập Hạ yên tĩnh, sững sờ bóng lưng gầy gò kia. Một lúc lâu sau, đối phương dường như cũng đã đợi cơ hội thích hợp, ông đứng thẳng người dậy, đi ra khỏi góc tường.
Từ nơi rất xa, Đường Lập Hạ có thể thấy bóng lưng người nhà họ Đường cùng nhau rời khỏi trường.
Đường Tiểu Thảo cậu Đường Tử Sâm ôm vào lòng, trong tay nghịch đồ chơi, nụ xán lạn, không hề biết bắt đầu từ ngày hôm nay, bé sẽ phải đối mặt với địa ngục đầy đau khổ và tuyệt vọng.
Mà ông lão vừa rời đi sau khi trộm bé, là người duy nhất chìa tay, dịu dàng nắm lấy tay Đường Tiểu Thảo trong suốt quãng đời còn lại.
Giá như sự dịu dàng này không chết ông...
...
Sau khi Dương Vạn Lễ mang theo chờ mong rời đi, Đường Lập Hạ bất tri bất giác đứng đến tê chân sau gốc cây cuối cùng cũng kết thúc cuộc thăm dò bất ngờ này.
Cô bước ra khỏi thân cây, ánh mắt dịu dàng chăm bóng hình ông nội dần đi xa.
Chỉ cần biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, ông nội cũng sẽ không vì mà chết.
Cho nên, cho dù là Đường Lập Hạ, hay là Đường Tiểu Thảo, đều đáng chết tại thời điểm chưa chuyện gì xảy ra.
Bạn thấy sao?