"Lập Hạ, Lập Hạ, tỉnh dậy đi, thầy Dương bảo bọn mình đi ăn sáng, ăn xong là bọn trẻ đến đấy."
Cửa phòng xuất hiện âm thanh quen thuộc. Đường Lập Hạ bản thân xa lạ trong gương, nhắm mắt lại, giãn khuôn mặt đang nhăn nhó ra rồi mới đưa tay mở cửa đi ra ngoài.
"Tớ xong rồi đây, cùng đến trường nhé."
Các ấy đều ở trường học đối diện, đi đến trường chỉ mất có mười mấy mét ngắn ngủi.
Đây cũng là lần đầu Đường Lập Hạ thấy "thầy Dương" sau khi tỉnh lại.
Cô nhận ra đối phương, đúng ra là nhận ra cái tên "Dương Quốc Hoa" này. Anh ta là người thôn kế bên, không nhớ nhiều kí ức liên quan đến ta.
"Tiểu Ngư, Lập Hạ, nhanh đến ăn sáng nào. Lát nữa các phụ huynh sẽ dẫn bọn trẻ đến báo danh, đến lúc đó phải giữ vững tinh thần đấy."
Dương Quốc Hoa với hai đàn em, nhà ta không gần trường học, ta tới rất sớm, đã dọn bữa sáng ra một nửa.
Đây là thứ thôn ủy cấp cho giáo viên bọn họ, quầy ăn vặt chuyên chuẩn bị bữa sáng, không tốn tiền, cũng không nhiều nhặn lắm, chỉ là bát cháo trắng và đĩa dưa muối nhỏ.
Chu Cẩm Ngư kéo Đường Lập Hạ ngồi xuống, nhân lúc chưa ăn, ấy hỏi: "Thầy Dương ơi, lát nữa các em học sinh có đông không ạ? Mấy người chúng ta liệu có bị rối không ạ?"
Cô ấy vẫn hơi hồi hộp, nét mặt thấp thỏm và ngây ngô tuổi trẻ không chút che giấu, người nào từng trải đều có thể qua là thấu ấy.
Dương Quốc Hoa an ủi ấy: "Yên tâm đi, trẻ con mấy làng gom lại cũng chẳng bao nhiêu. Nhóm giáo viên chúng ta chỉ có bốn người, hai thiếu nữ như các em nhớ phải giả vờ dữ một chút, nếu không đến lúc đó không quản tụi nhỏ quậy đến mức lật trời này đâu."
Nghe ta thế, Chu Cẩm Ngư càng căng thẳng hơn, nhanh chóng ăn sáng xong rồi kéo Đường Lập Hạ đi luyện tập cái gọi là nét mặt "hung dữ".
"Lập Hạ, cậu tập chút không?" Chu Cẩm Ngư giơ gương cán nhựa lên, vừa tập vừa nghiêng đầu Đường Lập Hạ im lặng bên cạnh.
Đường Lập Hạ Chu Cẩm Ngư đang cố gắng sầm mặt xuống trong gương, bật lắc đầu: "Tớ không."
Chưa đợi Chu Cẩm Ngư gì thêm, Đường Lập Hạ lại với : "Lát nữa báo danh xong có thể tớ không đi ăn với cậu , tớ có việc phải ra ngoài, cậu đừng chờ tớ nhé."
"Ồ?" Chu Cẩm Ngư kì quái : "Cậu định lên thị trấn mua đồ gì à? Bố mẹ tớ con chúng mình đi đâu nên đi cùng nhau, như thế sẽ an toàn hơn đấy."
Nghe , Đường Lập Hạ dịu dàng từ chối : "Cảm ơn Tiểu Ngư, không cần đâu, tớ không lên thị trấn mua đồ."
Về phần đi đâu thì không . Chu Cẩm Ngư nghe thấy tiếng trẻ con vọng lại từ xa, cũng chỉ có thể đặt gương xuống, kéo Đường Lập Hạ chạy vào trường.
Nhóm học trò đầu tiên trong hành trình giáo viên của các ấy cuối cùng đã tới.
Bạn thấy sao?