Làm một người thuần cảm giác, Chu Cẩm Ngư thật ra cũng không ra thay đổi ở đâu, ấy vốn đã dán nhãn không nên ở cùng lên người Đường Lập Hạ, quyết định muốn giáo viên thật tốt chứ không phải đến kết , giờ lại lén xóa sạch nhãn dán kia đi, tiện thể cưỡng ép Đường Lập Hạ lên vị trí tốt trong lòng.
Đường Lập Hạ đương nhiên cũng cảm giác luôn có ánh mắt dán lên người mình, chẳng qua cũng không để ý là bao. Nếu bản thân khiến đối phương vui vẻ, Đường Lập Hạ sẽ không ý kiến gì với chuyện này.
Cùng lúc đó, nhỏ Đường Tiểu Thảo và Dương Vân trên đường về lớp cũng tụm lại, thật nhiều nhỏ khác cũng xúm lại, tụi nhỏ cùng chờ mong, phấn khích mở hộp bút mới ra.
Một giây sau, tiếng ồ òa ầm lên từ phòng học.
"Bên trong nhiều đồ quá đi!" Có nhỏ cảm thán.
"Tất cả đều là đồ mới, đều không cần phải bỏ tiền mua..."
"Nếu tớ cũng lớp trưởng và lớp phó học tập thì tốt rồi, tớ chỉ đếm từ một đến mười..."
"..."
Đường Tiểu Thảo không nghe rõ mấy tiếng thảo luận lung tung lắm, bé cũng tròn mắt hộp bút trên bàn.
Lúc trước nhận lấy hộp bút, em cũng thấy hơi nặng nặng, cho nên em và Dương Vân đều ôm hộp bút vào lòng.
Nhưng cho tới bây giờ, thấy hộp bút đựng năm chiếc bút chì gọt sẵn, hai cục tẩy mới tinh, tầng dưới hộp bút còn có một chiếc gọt bút chì nho nhỏ, Đường Tiểu Thảo cũng không nhịn thầm oa một tiếng thật to.
Bạn cùng bàn em cũng mẹ mua hộp bút mới, trông cũng rất đẹp, không to bằng cái này, cũng không có hai tầng như hộp bút này, càng không có nhiều bút chì đã gọt và tẩy như này.
Chính là bởi vì tự mình đạt nên Đường Tiểu Thảo càng vui mừng vì đạt chiếc hộp bút này.
"Tớ nhất định sẽ học tập thật giỏi!" Bạn nhỏ ngượng ngùng đóng hộp bút lại, vừa thầm hứa hẹn trong lòng, vừa cất hộp bút vào trong cặp sách dưới ánh hâm mộ của các .
Cô bé hơi không nỡ dùng, cho nên đặt hộp bút mẹ mua cho trong cặp lên bàn.
Dương Vân bên cạnh cũng y như em, hai bé đều rất quý món quà này, giống như bảo bối của mình, hai em đều cất hộp bút vào nơi bản thân thấy an toàn nhất.
Các em ấy không biết giá trị của hộp bút, điều các em ấy quan tâm là kỳ vọng dịu dàng lúc giáo trao quà cho các em, là ước mơ nho nhỏ về cuộc sống học đường mới.
Hai hạt giống nho nhỏ gieo vào vườn, người vườn thật sự mong chúng sẽ thật sự cắm rễ, đợi đến ngày chúng nhẹ nhàng nảy mầm từ dưới mặt đất tối tăm.
Đến ngày đó, người vườn đã gieo chúng xuống nhất định sẽ rất mừng rỡ vì sự nảy nở sinh trưởng của chúng chứ?
Bạn thấy sao?