Đường Lập Hạ trầm mặc cảnh này, trong ánh mắt lãnh đạm lại xen lẫn chút nghi ngờ.
Bản thân khi còn bé... lại trông như này sao?
Cô không nhớ rõ, giống như vốn không nhớ Chu Cẩm Ngư . Cô cũng không nhớ hồi bé bản thân mình như nào, điều duy nhất còn nhớ, chỉ nghĩ bừa một chút đều là đau đớn tận xương, chưa bao giờ cạn kiệt nước mắt.
Đường Tiểu Thảo bốn tuổi, đối với Đường Lập Hạ mà , giống như khoảng ký ức bị thời gian phủ lên một tầng bụi bặm vừa dày vừa nặng. Cô lơ đãng liếc mắt, cố gắng lục tìm trong trí nhớ mơ hồ, căn bản không tìm chút bóng dáng nào tương tự.
"Chị giáo ơiii" Giọng ngọt ngào mềm nhũn quen tai vang lên.
Đường Lập Hạ lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, thấy nhỏ đang đứng dưới bậc thềm, cố gắng ngẩng đầu lên .
Vừa nãy còn đang an ủi mấy đứa bé kia...
"Sao thế?" Đường Lập Hạ rũ mắt, lạnh lùng hỏi em.
Cô nét mày lạnh nhạt, không mảy may ra bất cứ tâm gì, tỏ ra không liên quan gì đến đứa trẻ này. Cô còn chưa nghĩ ra cách nào để kết thúc mạng sống non nớt này.
Thấy về phía mình, đôi mắt hắc bạch phân minh của Đường Tiểu Thảo lập tức long lanh lên, chớp mắt nhoẻn nụ , giọng cũng ngoan ngoãn, ngọt ngào như mía lùi: "Chị giáo ơi, em không khóc nèee, có phải em là nhỏ kiên cường nhất không ạ?"
Đường Lập Hạ vào đôi mắt sáng ngời, tươi sáng kia, trong đó còn chút nho nhỏ chờ mong ẩn giấu.
Muốn khen đây mà.
Muốn khen ngợi trước mặt các nhỏ đây mà.
Đường Lập Hạ đứa trẻ ngây ngô lại hiểu chuyện, yên lặng một lát. Trước ánh chăm của Đường Tiểu Thảo, bỗng nhiên mỉm , khom chân ngồi xuống, dùng giọng cực kỳ dịu dàng hỏi ngược lại: "Vậy em biết vì sao các khóc không?"
Nghe , Đường Tiểu Thảo chớp mắt một cái, nghiêng đầu các nhỏ mỗi người khóc một kiểu, lại quay đầu giáo dịu dàng, xinh đẹp, ngoan ngoãn lắc đầu.
Tiểu Thảo không biết, Tiểu Thảo hông có khóc, Tiểu Thảo ngoan nhấtttt.
Trong tâm hồn non nớt vừa lóe lên suy nghĩ kiêu ngạo khó giấu, lập tức nghe thấy bên tai giọng dịu dàng, chầm chập: "Vì người đưa các ấy đến trường đã đi hết cả rồi. Em có muốn đi xem phụ huynh có còn đứng đó không?"
Từng chữ một, chữ nào cũng cực kỳ rõ ràng, rơi vào trong lỗ tai nhỏ của Đường Tiểu Thảo.
Bạn nhỏ cũng chưa hoàn toàn hiểu ý câu đấy, đã lập tức xoay người lại theo bản năng, ra bên ngoài.
Mẹ và cậu vừa đưa em đến, mẹ và cậu mới vừa rồi vừa hứa nếu em nghe lời giáo thì sẽ mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho, mẹ và cậu vừa nãy sẽ đứng ngoài cổng trường đợi đến lúc em tan học sẽ đón em về...
Không, thấy, nữa!
Hai người lớn như thế, sống sờ sờ! Bâu giờ lại không thấy ai nữa! Một người cũng không có!
Nghĩ lại lời Đường Lập Hạ vừa , Đường Tiểu Thảo chưa nghe hiểu rõ tiếng địa phương đó cuối cùng cũng giật mình hiểu ra tại sao các nhỏ này lại khóc thảm thương, tuyệt vọng đến .
Mà nhỏ Đường Tiểu Thảo duy nhất không khóc trước đó đang ngơ ngác ra ngoài cổng trường trống rỗng mấy giây xong, đồng tử cũng run rẩy, nước mắt trong suốt cũng nhanh chóng ầng ậc trong hốc mắt, nhanh chóng tràn khỏi mi.
"Hức.."
Một giây sau, tiếng khóc tê tâm liệt phế vang vọng khắp cả trường.
Kẻ đầu têu cuối cùng cũng thỏa mãn nhướng mày.
Bạn thấy sao?