Trở Về Thay Đổi [...] – Chương 4

Giang Quốc Vĩ ném mạnh cặp tài liệu lên ghế sofa, gương mặt đầy khó chịu tôi:

“Ai dạy mày cãi người lớn thế hả?! Vô giáo dục!”

Trần Quyên uốn éo bước tới đứng cạnh ông ta:

“Giang Mai, thím nhỏ cũng không phải không cho con uống.”

“Con muốn uống thì một tiếng với thím, chứ tự tiện lấy đồ nhà người ta thì ai mà không chê là không có dạy dỗ!”

Tôi chẳng nể ta:

“Thím nhỏ, đây là nhà bố tôi, sao lại thành nhà người ta rồi?”

Trần Quyên bị tôi đến bí lời, quay sang trừng Giang Quốc Vĩ một cái sắc lẹm.

Ông ta định kéo tay ta, bị hất ra, giọng lạnh nhạt:

“Giang Quốc Vĩ, xem con dạy dỗ thế nào kìa!”

Cô ta chạy thẳng vào phòng, “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

Giang Quốc Vĩ nhăn mặt bực bội:

“Mai mốt dọn đi chỗ khác mà ở, ở đây suốt ngày chuyện!”

Lời vừa dứt, cửa chính bật mở, Giang Tiểu Quân về tới.

Nó vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi đầm đìa, quả bóng dơ bẩn bị ném ngay giữa phòng khách.

Nó dường như không thấy tôi, liền gọi lớn:

“Ba, mẹ con đâu?”

Trần Quyên nghe tiếng liền mở cửa bước ra.

Tôi lạnh lùng Giang Quốc Vĩ, nhạt:

“Giang Tiểu Quân gọi ông là ba, tôi nên gọi ông là gì?”

“Bác à?”

Giang Quốc Vĩ sững người.

“Mày—”

Ông ta đột ngột gắt lên, không giấu sự chột dạ trong giọng .

“Bốp—!”

Một cái tát như trời giáng đập thẳng vào mặt tôi.

“Tiểu Quân gọi tao là ba thì sao hả?! Đừng có mà móc xéo ở đây!”

Tôi bị đánh đến choáng váng, đầu óc quay cuồng.

Còn chưa kịp hoàn hồn, thì từ ngoài cửa vang lên một tiếng “xoảng”.

Mẹ tôi ném thẳng mâm đồ ăn đang bê xuống đất, sải bước xông đến, đẩy mạnh Giang Quốc Vĩ ngã vật xuống sàn.

“Giang Quốc Vĩ, đồ súc sinh, mày dám đánh con tao?!”

Tôi chưa từng thấy mẹ nổi giận đến mức này.

Ngực bà phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp.

Nắm siết chặt vẫn còn khẽ run rẩy, hoàn toàn không có ý nhượng bộ.

“Mày phát điên gì thế hả?!”

Giang Quốc Vĩ lồm cồm bò dậy, dáng vẻ thảm .

Trần Quyên sợ đến nỗi nín thở, kéo vội Giang Tiểu Quân ra sau lưng.

“Giang Quốc Vĩ, đối xử với tôi thế nào tôi cũng chịu , mà giờ lại vì người ngoài mà đánh chính con ruột của mình?!”

Gương mặt Giang Quốc Vĩ sầm lại:

“Quyên và Tiểu Quân là do em trai tôi trước lúc lâm chung nhờ tôi chăm sóc. Chẳng lẽ tôi trơ mắt hai mẹ con họ chịu khổ?”

“Vả lại, các người ở quê có đói khát gì đâu? Nhà cửa ruộng đất còn nguyên, không đủ sống chắc?”

“Cứ nhất quyết chạy lên đây phiền phức!”

Mắt mẹ tôi đỏ ngầu, chẳng còn chút dịu dàng nào như thường ngày.

Bà hừ lạnh một tiếng:

“Chăm sóc? Lo kiểu gì mà leo cả lên giường thế?”

Thì ra mẹ tôi đã biết hết mọi chuyện.

Môi Giang Quốc Vĩ mấp máy, như muốn phản bác mà không nên lời.

Trần Quyên vội vàng giả bộ hoảng hốt:

“Chị hai… chị đừng kích mà, em với cả có gì có lỗi với chị đâu…”

Càng nghe ta , mẹ tôi càng cảm thấy ghê tởm và tuyệt vọng:

“Tôi tận mắt thấy hết rồi, khỏi diễn nữa.”

“Giang Quốc Vĩ, ly hôn đi.”

Nghe đến hai chữ “ly hôn”, Giang Quốc Vĩ sững người, rồi lại như trút gánh nặng.

Ông ta bật lạnh:

“Ly hôn thì ly hôn! Cô dắt con bé chết tiệt này cút về quê đi! Tôi với Quyên còn yên thân.”

Mẹ tôi tức đến toàn thân run rẩy.

Tôi nắm chặt tay bà đang run lên từng hồi, bình tĩnh nhướng mày:

“Ly hôn? Không dễ đâu.”

“Ba à, ông có biết… tội kết hôn trái pháp luật cao nhất bị bao nhiêu năm không?”

5.

Nghe đến đó, chân Giang Quốc Vĩ loạng choạng suýt đứng không vững.

Thấy hình không ổn, Trần Quyên vội bước lên lành:

“Chị hai, Mai Tử… có gì thì từ từ . Suy cho cùng chỉ là hiểu lầm thôi, em với cả đều vì cái nhà này mà…”

Chưa dứt lời, Giang Tiểu Quân bên cạnh lại bắt đầu ồn ào đòi ăn:

“Mấy người lắm thế?! Ông đây sắp chết đói đến nơi rồi đây này!”

Thằng ngu này đúng là đầu đất, bị Trần Quyên nuôi dạy thành một đứa ích kỷ vô độ.

Trước khi rời quê, nó còn gầy đét như cọng giá.

Giờ thì cao to lực lưỡng, trông như con gấu không có não.

Kiếp trước, nhờ Giang Quốc Vĩ lo liệu, Giang Tiểu Quân nhận thẳng vào đại học với danh nghĩa “học sinh năng khiếu bóng rổ”.

Sau đó nó cặp với con của một lãnh đạo trong trường.

Chưa tốt nghiệp thì đó đã có thai, gia đình sợ mất mặt liền bắt cưới gấp.

Trương A Hoa còn từng khoe khoang khắp làng rằng chính nhà họ đã bày kế cho Tiểu Quân cho con nhà người ta có bầu.

“Hừ! Bố nó có giỏi đến đâu, chứ chửa rồi thì chẳng phải ngoan ngoãn năn nỉ để cưới về vợ Tiểu Quân nhà mình sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...