Thật lòng mà , cách xử lý của trưởng khoa Chu lúc này rất khéo léo.
Nhưng ông ta lại quên mất rằng – Trương Hiểu Vũ là một thực tập sinh có “cá tính” đặc biệt.
Và ta quả nhiên không khiến tôi thất vọng.
Cô ta nhỏ giọng phản bác ngay bên cạnh:
“Tôi cũng là có lòng tốt mà. Cô ấy đau bụng, tôi mới cho một viên thuốc giảm đau, mà cũng sai sao?”
Người chồng lập tức túm lấy cổ áo ta:
“Cô nghĩ tại sao người ta tìm ? Là vì mặc áo blouse trắng, là bác sĩ, người ta tìm là để cầu cứu, chứ không phải đòi mạng!”
“Không chẩn đoán, không kiểm tra, xem mình có sai không?”
Bị ánh mắt giận dữ kia đè nén, Trương Hiểu Vũ sợ quá bật khóc:
“Chú Chu, cháu muốn gọi cho ba cháu… Chú gọi ba cháu đến đi!”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
“Cháu sợ lắm… người này muốn cháu!”
Một câu như đổ dầu vào lửa.
Lời vừa dứt, người nhà bệnh nhân ngược lại bình tĩnh hơn, buông tay ra, lạnh :
“Ồ, trưởng khoa Chu, ta gọi ông là ‘ Chu’? Vậy ba ta là lãnh đạo nào trong bệnh viện thế? Gọi ra đây, chuyện rõ ràng nào!”
“Con lãnh đạo cậy quan hệ, lên mặt dạy đời… Bệnh viện mấy người tốt thật đấy!”
Đúng lúc này, phó viện trưởng Trương cũng chạy đến.
Thấy con khóc tèm lem, ông ta bước nhanh tới chắn trước mặt ta, giận dữ quát:
“Tôi cho các người biết, rối trong bệnh viện là vi phạm pháp luật! Tôi đã báo cảnh sát rồi, đừng hòng đến con tôi một sợi tóc!”
“Tôi đã điều tra rồi, không đăng ký khám tức là chưa hình thành quan hệ khám chữa bệnh, các người không kiện chúng tôi!”
Tôi đứng bên chỉ biết lắc đầu bất lực.
Phó viện trưởng mà cũng hồ đồ thế này thì đúng là không hiểu sao có thể ngồi cái ghế đó.
Không ngờ ông ta , người nhà bệnh nhân lại càng bình tĩnh hơn:
“Được thôi, tôi không kiện mấy người vội. Vừa hay tôi là luật sư. Chuyện của vợ tôi, tôi sẽ đấu đến cùng!”
“Nếu vợ tôi giữ mạng thì còn dễ , nếu vì vụ này mà mất mạng… thì con ông cứ chuẩn bị đền mạng đi!”
Hừ, lần này hai cha con họ đúng là đụng phải thứ dữ rồi!
6
Đợi tôi mổ xong đi ra, hành lang ngoài phòng mổ đã vắng tanh.
Hỏi thăm một chút, mới biết bệnh nhân vì mất máu quá nhiều đã đưa thẳng vào ICU.
Nhưng để cứu sống tính mạng, bác sĩ buộc phải cắt bỏ một bên ống dẫn trứng.
Đáng tiếc là, đây đã là bên ống dẫn trứng thứ hai bị cắt.
Người phụ nữ ấy về sau không thể mang thai tự nhiên nữa.
Với một cặp vợ chồng chưa từng có con, cú sốc này lớn không sao kể xiết.
Thực ra lúc ấy nếu Trương Hiểu Vũ đưa người nhà bệnh nhân đi đăng ký khám ở khoa phụ sản,
thì có lẽ mọi chuyện đã không đến mức nghiêm trọng thế này.
Vì chuyện này, người nhà bệnh nhân nộp đơn kiện bệnh viện lên tòa án.
Đoạn video quay lại vụ việc ngoài phòng mổ cũng đã bị tung lên mạng.
Tuy mặt người mờ, tên bệnh viện thì không.
Dư luận lại lần nữa nổ tung, danh tiếng bệnh viện rớt thảm , lượng bệnh nhân giảm mạnh,
thu nhập hiệu suất các khoa đồng loạt bị cắt giảm, viện trưởng thì rối như tơ vò.
Toàn bệnh viện oán thán không ngừng, ai cũng căm ghét cha con phó viện trưởng Trương.
Cuối cùng, sau khi bàn bạc, Trương Hiểu Vũ bị hủy bỏ tư cách thực tập, buộc phải quay về trường.
Trưởng khoa Chu – giáo viên hướng dẫn – bị xử lý hạ chức.
Phó viện trưởng Trương cũng bị liên đới vì phát ngôn thiếu chuẩn mực, từ phó viện trưởng chính thức bị giáng xuống chức tạm quyền.
Nhưng đến đó vẫn chưa xong.
Sau khi tòa tuyên án, bệnh viện bị xử phải bồi thường cho phía bệnh nhân một triệu tệ.
Viện trưởng nổi giận lôi đình, chỉ đồng ý chịu 100 nghìn,
số tiền còn lại – 900 nghìn – bắt Trương Hiểu Vũ tự bỏ ra đền.
Ban đầu, phó viện trưởng Trương tính bán một căn nhà để bịt miệng mọi chuyện.
Ông ta quan bao năm, cũng có chút của ăn của để.
Nhưng con “cá tính” của ông lại không cam lòng, cho rằng viện trưởng cố chèn ép cha con họ.
Cô ta cắt ghép ác ý những chuyện bị đồng nghiệp trong khoa lập trước đó, rồi tung clip lên mạng…
7
【Bọn họ không chỉ bắt tôi việc vặt suốt ngày, mà còn lập tôi nữa. Mọi người tuyệt đối đừng đến cái bệnh viện này!】
【Sinh viên y thực tập như tụi tôi chẳng lẽ đáng chết sao? Dựa vào đâu bắt tụi tôi chạy vặt?!】
【Tôi chỉ dũng cảm lên suy nghĩ thật trong lòng mình, mà họ hoàn toàn không cho tôi cơ hội phản kháng!】
Ngay dưới dòng tiêu đề giật gân, là đoạn video mà chẳng biết ta mua từ đâu, giá hẳn là không rẻ.
Câu đầu tiên trong video, chính là cảnh tôi hét lên bảo ta đi lấy men đông máu.
Chuyện nằm trong dự liệu: tôi lại lên top tìm kiếm.
Phía dưới là cả một đống bình luận mắng chửi tôi:
【Phụ nữ với nhau sao phải khó nhau? Ai mà chẳng từng là thực tập sinh, vị nữ bác sĩ này khó học trò sao!】
【Tôi thề luôn, gặp phải giáo viên hướng dẫn tệ bạc thật sự rất dễ trầm cảm. Tôi không những phải việc vặt, còn phải tự bỏ tiền mời họ ăn uống!】
【Ủng hộ trên! Hồi tôi thực tập toàn là ác mộng, giáo viên một câu là phải chạy muốn gãy chân. Nếu là chuyện quan trọng còn đỡ, toàn bắt đi lấy đồ, nhận hàng linh tinh.】
【Giới y học cần đổi mới rồi. Đã đóng học phí thực tập, còn phải hầu hạ giáo viên hướng dẫn? Thật nực !】
Tiểu Tống cầm điện thoại đưa tôi xem video, tức đến giậm chân thình thịch:
“Cô Ngô, rốt cuộc Trương Hiểu Vũ là loại người gì , rõ ràng là bẻ cong sự thật còn gì!”
“Không , em phải đứng ra rõ mọi chuyện!”
Tôi đặt tay lên vai cậu ấy, chậm rãi :
“Đừng vội, cứ để viên đạn bay một chút đi. Bệnh viện chúng ta cũng cần một cơ hội để lấy lại danh tiếng.”
Rất may là tôi còn giữ một lá bài chưa lật.
Kiếp trước tôi hoàn toàn bị bịt mắt, đến chết vẫn bị Trương Hiểu Vũ hút cạn sức lực.
Sau sự cố cấp cứu bệnh nhân ho ra máu, tôi bắt đầu sinh nghi —
Một sinh viên y, sao có thể không có chút kiến thức cơ bản nào?
Tôi tra thử trường mà ta khai trong hồ sơ, mới phát hiện —
Đại học Y mà ta ghi danh, hoàn toàn không có ai tên Trương Hiểu Vũ!
Thân phận thực tập sinh của Trương Hiểu Vũ là giả!
Cái gọi là thực tập, chẳng qua chỉ là cái cớ mà phó viện trưởng Trương tạo ra, để đưa con vào bệnh viện quen đường đi nước bước mà thôi.
Chỉ vì một con sâu rầu nồi canh không biết y thuật,
kiếp trước ta đã đẩy tôi vào đường cùng.
Tôi sao có thể không hận?
Kiếp này, tôi sẽ khiến tất cả những ai đứng sau ta… phải trả giá đắt!
8
Dư luận trên mạng ngày càng trở nên gay gắt.
Lần này tôi không còn là “lang băm” nữa, mà bị gọi là nữ bác sĩ độc ác.
Ảnh hưởng không nhỏ — ngay cả phòng khám của tôi cũng ít bệnh nhân đi hẳn.
Nhưng vẫn có một số bệnh nhân cũ quay lại tái khám, và họ vẫn tin tưởng tôi.
“Cô bác sĩ Tiểu Ngô à, mấy chuyện trên mạng chắc là hiểu lầm thôi nhỉ? Cô vừa giỏi tay nghề, lại dịu dàng tốt bụng, sao giống kiểu người bắt thực tập sinh chạy việc chứ!”
Người nhà bệnh nhân bên cạnh chen vào:
“Dù có sai vặt thì sao? Hồi xưa mấy chục năm trước, học trò còn phải hầu hạ thầy, có khi dâng trà rót nước là chuyện thường. Học y là để kiếm sống, là một nghề truyền thừa, phải trân trọng chứ!”
Nghe đến đây, trong lòng tôi như sưởi ấm một chút.
Con đường học y vô cùng gian nan, cũng chính nhờ những bệnh nhân như , tôi mới có thể kiên trì đến hôm nay.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Buổi chiều vừa vào ca, tôi lập tức đến phòng viện trưởng.
Sau khi trình bày rõ chuyện Trương Hiểu Vũ giả mạo thân phận, viện trưởng tức giận đến mức đập vỡ cả tách trà.
“Thật là hỗn láo! Đây là bệnh viện chứ không phải vườn nhà của phó viện trưởng Trương để ông ta muốn gì thì !”
“Làm giả hồ sơ, ra sự cố y tế nghiêm trọng, còn tổn danh tiếng bệnh viện — lần này, tôi không để ông ta thoát đâu!”
Bạn thấy sao?